Tiếng súng ở bốn phía không ngừng vang vọng, đồng thời là âm thanh những đầu gỗ bị bắn thủng. Đứng ngoài cửa, Lục Úy Lai cùng Tô Ngạo Ngưng nhìn thấy ánh sáng đã tắt liền đứng lên, cả hai nháy mắt với nhau, cuối cùng không ai vào trong đành phải ở ngoài cửa thở dài, đợi người người bên trong phát tiết xong. Từ khi Trì Thanh từ căn cứ của Bạch Quân trở về, đã qua suốt 1 tháng, nàng luôn nổ lực phục hồi lại thân thể, suốt ngày đêm tập luyện để bù lại thời gian làm bạn với thuốc tê trong ngục. Trước mắt, Trì Thanh ngày ngày cần cù luyện tập, hiện tại thân thể cũng đã khôi phục, thậm chí còn muốn hơn trước kia, điều đó không khỏi làm Lục Úy Lai và Tô Ngạo Ngưng vui vẻ. Bởi vì mọi người phát hiện từ khi Trì Thanh trở về đã thay đổi rất nhiều. Loại biến hóa này không phải tương phản thay đổi, so với trước kia còn lạnh lùng, ít nói hơn, ngay cả nét cười trên môi cũng không tồn tại. Lục Úy Lai vốn có tính cẩn thận quá mức, từ khi Trì Thanh về đến nay đã muốn hơn một tháng, vậy mà ngoài chuyện công việc, nàng không nói quá năm câu với Trì Thanh. Hằng ngày Trì Thanh đều mở cuộc họp bàn về chuyện mau chóng đánh bại đi Bạch Gia, thời gian còn lại nàng dùng để rèn luyện thâ thể. Mắt thấy Trì Thanh trên mặt ngoài biểu tình lạnh lùng ra thì là hậm hực, Lục Úy Lai để trong mắt mọi chuyện, khó chịu trong lòng đối với Bạch Lâm cùng Tăng Khả Hận trách cứ lại càng khắc sâu. Nàng không nghỉ tới hai người kia đều là tay chân mà Bạch Quân phái tới. Càng làm Lục Úy Lai giật mình, Bạch Lâm từ đầu đến cuối đều là diễn trò, thậm chí lợi dụng lòng Trì Thanh mà đùa giỡn. Ban đầu Lục Úy Lai còn không tin tưởng, thẳng đến khi Trì Thanh nói Bạch Lâm có dã tâm cùng tuyệt tình ra sao. Nàng không biết Tăng Khả Hận vì cái gì lại đi phản bội Trì Thanh, vì cái gì một lần nữa lừa dối chính mình. Lại không hiểu được Bạch Lâm rốt cuộc lòng dạ bao nhiêu lại đi giúp cho Bạch Quân, phản bội lại mẫu thân, trong khi nàng ta luôn luôn nói phải bảo vệ, trân trọng Trì Thanh. "Thật có lỗi, cho các ngươi đợi lâu" - làm tốt số lần luyện tập ngày hôm nay, Trì Thanh cầm khăn mặt sát lên mặt rồi quay người lại, gặp Lục Úy Lai và Tô Ngạo Ngưng đứng ở cửa đợi, có chút thật có lỗi. "Không quan hệ, chúng ta tìm ngươi cũng không có gì quan trọng, chính là... Thân thể ngươi mới tốt lên, ht vọng ngươi không cần mệt đến mà thôi" Trì Thanh đi ra, Lục Úy Lai tri kỉ đưa nàng một chén nước. Ba người vừa nói vừa lên lầu, trở về đại sảnh của biệt thự. Trì Thanh lên lầu tắm rửa, dưới phòng khách, Tô Ngạo Ngưng ngồi chơi đùa với Tô Tô. Lục Úy Lai xem thời gian trước mắt cũng gần đến giờ ăn sáng, Lục Úy Lai rời sofa, cầm nguyên liệu đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho ba người. "Úy Lai, Tô Ngạo Ngưng, ăn cơm xong các ngươi theo ta đi gặp một người" - Trì Thanh vừa lên bàn cơm lại nói ra một câu như vậy. Lục Úy Lai trong lòng sửng sốt, tuy là tò mò người này là ai nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp lại. Còn Tô Ngạo Ngưng có đọng chút suy nghỉ nhìn Trì Thanh, trong mắt liền hiện ra một chút nghiền ngẫm. Sau khi ăn cơm xong, ba người đơn giản thu dọn rồi lái xe đi khỏi biệt thự. Bởi vì hai người bọn họ không biết được vị trí chính xác, Trì Thanh phải mang theo kính để láy xe. Xe trên đường cứ thế chậm rãi đi, cuối cùng đến vùng ngoại thành. Nhìn đống đứng cạnh hoa viên biệt thự, Lục Úy Lai càng thắc mắc, Trì Thanh vượt đường xa xôi như vậy để tìm ai. "Xin hỏi ba vị tiểu thư có việc gì? " - ba người đậu xe ở cổng, vừa bước xuống đã gặp người gác cổng ngăn trở. Người đó là nam nhân ngoại quốc, nhưng tiếng Trung đúng thật lưu loát. Trì Thanh nói rõ tên, hắn gọi cho ai đó rồi mở cửa cho các nàng vào. Tiến vào biệt thự, Lục Úy Lai liếc mắt liền phát hiện, chủ đạo căn nhà này sử dụng chính là thiên nhiên. Bất luận là đài phun nước, đường đi dưới chân hay tường bao xung quanh đều được khảm đá hoa văn. Ba người đi đến cửa thì phát hiện được mở trước nên không do dự mà bước vào. Vào trong, Lục Úy Lai mới phát hiện, thì ra người được đại tỷ không ngại đường xa mà đến tìm là ai. Chính như trong dự kiện của nàng, bên trong được cùng bên ngoài có cùng kiến trúc. Lấy hắc bạch hồng kim bốn màu làm chủ, có cùng một phong cách, ghế ngồi cũng là bộ đơn giản không xa hoa, tổng thể như một đại sảnh của cung điện. Ở giữa có một nữ nhân mặc sơmi trắng cùng kiện đồ còn lại đều màu trắng, chân đi trần lộ ra bàn chân trắng nõn trên mắt cá có một hình xăm màu đỏ sa. Quay lưng về phía cửa, tay còn đang làm ra cái công trình lớn. "Không biết ba vị đến đây có việc gì" - cuối cùng cũng thấy mặt nữ nhân này, nàng đem tóc nâu kéo qua bên vai làm lộ ra dung nhan tinh xảo. Con ngươi nàng ta nhìn đến các nàng, trong đó còn có tia mưu mô. Lục Úy Lai thực chán ghét kiểu như vậy, giống như một ánh mắt liền nhìn thấu được các nàng, rõ ràng người kia so ra còn nhỏ hơn các nàng 2 tuổi. Mà người này đúng là đã gặp ở đấu giá qua một lần, tên Tịch Khanh Nhược. "Tịch tiểu thư đúng là có nhã hứng, cư nhiên ở nhà lại làm ra một công trình lớn như vậy" - Trì Thanh nói xong liền đứng bất động đánh giá đối phương. Mà Lục Úy Lai cùng Tô Ngạo Ngưng còn đứng đó gật gật đầu, tính so chiêu. "Bất quá nhất thời còn đang bận tay, nếu có chậm trễ, ba vị đây không thấy phiền lòng chứ" Tịch Khanh Nhược nói xong lấy cafe trên bàn nấu ra ba chén đưa cho bọn họ. Nàng sinh ra đã là bảo vật của họ Tịch được cấp bao nhiêu sủng. Loại sự tình này cũng là lần đầu tiên nàng làm, mặc dù vậy nhưng nét mặt nàng vẫn tươi cười, không bày ra nữa điểm chán ghét. "Tịch tiểu thư, ta hôm nay tìm ngươi là muốn cùng ngươi hợp tác" "Nga, Trì tiểu thư, cư nhiên có việc cùng ta hợp tác?" "Ta mời người liên thủ, đối phó Bạch Quân" Trì Thanh nói chuyện không thích vòng vo, liền vào thẳng vấn đề. Nghe Trì Thanh nói vậy, Tịch Khanh Nhược trì quãng hành động, chậm rãi buông chén xuống. "Trì tiểu thư thực sự trực tiếp, nhưng mà, ngươi vì cái gì cho rằng ta sẽ hợp tác cùng ngươi. Theo như ta biết Lâm đang làm việc ở Bạch Quân, mà ta cùng Bạch tiên sinh cũng có nhiều lần hợp tác. Theo tình và lý, ta đang ở bên Bạch Quân không phải sao? " Tịch Khanh Nhược đang nói xuống, Trì Thanh cũng không nói gì. Mà Lục Úy Lai và Tô Ngạo Ngưng từ lúc vào nhà đến giờ cũng chưa hề nói đến. Qua hồi lâu Trì Thanh cầm lấy áo khoát đứng dậy, lấy ra một chiếc nhẫn vứt lên bàn. Chiếc nhẫn kia không có chút gì là đáng giá, không có chui cũng không đẹp mắt. Tịch Khanh Nhược nhìn đến chiếc nhẫn, trầm mặc hồi lâu. "Ngươi uy hiếp ta? " - nói ra, không phải là câu nghi vấn mà là xác định đó là câu trần thuật. Nàng cầm chiếc nhẫn lên, nắm chặt trong tay chuyển ánh mắt lạnh nhạt sang đề phòng với Trì Thanh. Liền ngay cả Tô Ngạo Ngưng và Lục Úy Lai cũng hiểu, chiếc nhẫn đó có điều gì đó quý giá với nàng ta. "Tịch tiểu thư quá lời, sau lưng ngươi là thế lực cỡ nào, chúng ta theo không kịp sao lại dám uy hiếp ngươi. Tiểu thư chắc đã hiểu cảm giác muốn báo thù rửa hận, nếu ngươi vừa rồi không nghỉ chủ nhân gặp chuyện không may thì mời ngươi cẩn thận lời đề nghị của ta" - Trì Thanh nói xong ngồi ở vị trí thượng, bất động nhìn Tịch Khanh Nhược. Người kia trên mặt dần tối tăm, đứng lên đi đến công trình đang làm dở khi nảy, ném thẳng chiếc nhẫn vào đó, dưới một người tiếp một người, toàn bộ sụp đổ trong tíc tắc. Đem hết thảy mọi chuyện để trong mắt, cả 3 đều không nghỉ đến Tịch Khanh Nhược làm như vậy. Trì Thanh sờ trộm lên hong nơi cất giữ con dao mà Lục Úy Lai còn tiếc, nhìn đến đống đổ kia, căn bản không rõ vì sao Tịch Khanh Nhược làm điều như vậy. "Trên đời này có một quy củ hết sức hợp lí. Phá hư vật phẩm cũng không còn tồn tại giá trị. Trì Thanh, ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, dù sao sự tình này đối với ta cũng không có gì hại, chẳng qua là tốn ít thời gian. Nhưng ta có yêu cầu, hy vọng ngươi cần phải làm đến. Nếu không mời ngươi cùng bằng hữu ngươi cả đời ở lại làm khách. Tịch Khanh Nhược nói xong, rất nhiều tiếng bước chân vang lên. Nhìn hướng súng ngắm, Tô Ngạo Ngưng thổi một tiếng khẩu tiếu, Trì Thanh thì lại giận tái mặt nhìn phía Tịch Khanh Nhược. "Tịch tiểu thư, ngươi có yêu cầu gì cứ đề suất, chỉ cần không quá phận ta liền đáp ứng ngươi" Việc đến nước này, Trì Thanh biết mình đã sắp chọc giận Tịch Khanh Nhược. Nàng vốn tưởng rằng lấy chủ nhân của chiếc nhẫn ra để uy hiếp Tịch Khanh Nhược thì nàng sẽ đồng ý, không ngờ nàng ta cùng chính mình lại đi xé rách da mặt. Mắt thấy chính mình bị súng nhắm đến, Trì Thanh có chút hối hận chính mình như thế hành động lỗ mãng. Nàng vẫn đều cảm thấy Tịch Khanh Nhược đối với Bạch Gia hẳn là cũng muốn trừ. Dù sao Bạch Quân cũng đã ngầm trở thành đối thủ của Tắc Lợi Duy Á gia tộc. Tịch Khanh Nhược ngoài mặt như không biết nhưng bên trong đã biết rõ hành vi của Bạch Quân. Nàng vốn nghỉ đã đoán trúng vậy nên mới hành động mạo hiểm, dùng lợi ích cùng uy hiếp chế ngự Tịch Khanh Nhược nhưng không nghỉ rằng mọi chuyện đã đi ra quỹ đạo. "Trì tiểu thư, không cần như vậy lộ ra biểu tình trầm trọng như vậy. Ta thích rõ ràng cùng đồng giá trao đổi. Đầu tiên ta có thể cùng ngươi hợp tác, nhưng cũng không thể nào cho ta phí công và nhân lực. Bạch Gia bị giết, sau đó để Bạch thị xí nghiệp cho ta, ta muốn Hải Thị Bạch Nhất gia công ty" "Ta đáp ứng ngươi" - nghe điều kiện đầu tiên khiến Trì Thanh thở nhẹ. "tốt lắm, điều kiện thứ hai, ta muốn sau khi Bạch Gia bị tiêu diệt để cho Bạch Lâm hoàn toàn làm người của ta" "Điều đó không có khả năng" - điều kiện thứ hai của Tịch Khanh Nhược liền bị Trì Thanh đạp đổ. Thấy nàng kích động, không chỉ Tịch Khanh Nhược, mà Lục Úy Lai và Tô Ngạo Ngưng cũng sợ hãi. "Tịch Khanh Nhược, Bạch Lâm là người của Bạch Gia. Chúng ta giữ lại nàng, không lẽ để nàng tìm chúng ta trả thù sao? " - Thấy chính mình vừa rồi thất thố, Trì Thanh vội vàng bổ sung nói. Lục Úy Lai rõ ràng nhìn đến, tai nàng ửng đỏ lên. "Điểm ấy không cần Trì tiểu thư quan tâm, ta đây quan trọng cần người của nàng, việc có trả thù hay khong là vấn đề ta quản, cùng ngươi không có liên hệ. Ta chỉ là muốn, ngươi không cần đem chuyện Bạch Quân mà đổ lên người nàng, như thế nào? Ngươi đáp ứng? " "Ta... " - lại một lần nữa hỏi về chuyện Bạch Lâm, nàng ngồi lại sô pha trầm mặc. Nàng không biết vì cái gì do dự, chính nàng và Bạch Lâm đã không còn điểm nào quan hệ sao, nàng không nghỉ rằng sẽ cho Bạch Lâm mãi mãi rời bỏ nàng. Nghỉ đến nàng ở căn cứ vũ nhục mình, nghỉ đến lời nói của nàng dành cho mình ở căn cứ. Trì Thanh nhắm mắt lại, lại lần nữa mở, ánh mắt từ mờ mịt sang kiên định. "Hảo, ta đáp ứng ngươi, sau khi tiêu diệt Bạch Gia xong, xí nghiệp và Bạch Lâm sẽ là của ngươi." "A,...ta chính là thích Trì tiểu thư rõ ràng, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ" Cùng Tịch Khanh Nhược bắt tay, Trì Thanh cảm thấy mình tựa hồ mất đi cái gì. Ra biệt thự trở lại xe, hai tay Trì Thanh cảm thấy vô cùng trống rỗng, chợt nhớ đến thời điểm trước kia, Bạch Lâm vô cùng thích ôm mình. Chỉ cần là lúc ở bên nhau, nàng liền ôm choàng thắt lưng, đan những ngón tay vào nhau, cùng một chổ như vậy. Nay chính mình đem nàng đưa cho người khác. Mặc dù chính là miệng ước định, nhưng cũng là một loại buông tha. Bất quá như vậy hẳn là tốt nhất đi? Ngăn chặn ý nghỉ của chính mình, chặt đứt tưởng niệm cuối cùng đối với Bạch Lâm. Đối đãi với kẻ địch, chính mình không thể thương hại.... ..... Okey, khi nảy đang inb với bạn nên nhầm tay ấn đăng. Có lỗi ghiaaaaa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]