Cố Sanh cũng không biết người phục vụ nhận ra cô, trên thực tế cứ tính là cô đã biết cũng sẽ không để ý.
Cô trước nay đều là như thế, những sự việc râu ria phiền phức đều không đáng cho mình để ý. Trừ phi, cô cảm thấy hứng thú.
Mà hiện tại, đối với sự kiện mất tượng Quan Âm, Cô liền thập phần cảm thấy hứng thú.
Cố Sanh cùng Phó Cảnh không giống nhau, cô lúc trước không có tới nơi này, người ở đây đều không quen biết cô, cho nên cô không cần tránh họ, cũng không cần lo lắng sẽ bị người ta nhận ra.
Thôn không lớn lắm, cho nên cho dù khách sạn cùng miếu hạt dưa nằm hoàn toàn ở đầu khác nhau, cũng cách không quá xa. Cố Sanh trực tiếp đi bộ qua, dọc theo đường đi không gặp được nhiều người, không khỏi làm cô nhớ tới lời nói của tài xế lúc trên xe.
Miếu hạt dưa hiện tại đã không linh nghiệm, không được bao nhiêu người đi tới hành lễ thấp hương
Xem ra là thật sự ít người lui tới.
Cố Sanh trong lòng mới nghĩ như vậy, thực mau liền tới miếu hạt dưa, đi lên quyên góp dầu mè tiền bạc. Trong miếu hòa thượng đương nhiên hoan nghênh, liên tục tỏ vẻ Phật Tổ sẽ phù hộ cô.
Cố Sanh nhìn mắt nhìn đường ở giữa kia có một tòa tượng Quan Âm, thực rất cao rất lớn, chế tác tinh xảo, nhưng sờ lên không có cảm giác nhu thuận mượt mà xem ra là bản chế tác lại
Cố Sanh nhìn trong miếu cũng chỉ có vài người, liền hỏi tiểu hòa thượng một câu, “Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-huyen-hoc/1172870/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.