Phó Cảnh nói qua loa lấy lệ một câu, không nói chuyện với Phó Hằng, chỉ hỏi Cố Sanh, “Có đi hay không?”
“Đi.” Cố Sanh một chút cũng không do dự.
Phó Hằng đứng ở nơi đó, cảm thấy chính mình giống như một tên ngốc, trong lòng cảm thấy thật sự không thoải mái.
Cố Sanh vốn là không để ý đến anh ta,bỗng nhiên nhớ tới bùa bình an của mình, liền nhìn anh ta, hỏi: “đồ lúc trước tôi đưa cho anh đâu?"
Phó Hằng còn sững sờ ở nơi đó, vừa mới nhìn Cố Sanh hướng chỗ anh ta đi tới, anh ta cảm thấy bây giờ với lúc trước không giống nhau lại không có cảm giác chán ghét.
Phó Hằng tự hỏi mình một lát, nói: “Cái gì?”
“Túi gấm.”
Cô nhắc tới túi gấm, Phó Hằng liền nghĩ tới lúc đó, bất quá cái túi gấm kia anh ta là trả không được, bởi vì lúc ấy anh ta cảm thấy thứ đó đều là gạt người, cũng không nghĩ Cố Sanh sẽ lấy lại, sợ cô dây dưa không rõ, cho nên tùy tiện đem cho người ta.
“Cô muốn túi gấm, tôi mua lại cho cô là được"
Mua lại một cái? Có ý gì?
“Cái tôi muốn là cái túi gấm của tôi, không cần tôi nhắc lại lần thứ hai” Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh hiện lên vẻ không còn kiên nhẫn
Phó Hằng vốn dĩ không cảm mình vứt cái túi gấm kia là sai, kết quả hiện tại nhìn dáng vẻ này của Cố Sanh, làm cho anh ta có điểm chột dạ.
Phó Hằng ho nhẹ một tiếng, “Túi gấm, lúc ấy có cô gái kia muôn, liền đưa cho cô ta.”
Nghe vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-huyen-hoc/1172868/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.