Sau một lúc Giản Nhất mới ngạc nhiên hỏi: “Là chó của anh?”
Lạc Nham gật đầu: “Đúng vậy, nó tên Cầu cầu.”
“Cầu cầu.”
Cún con nghe thấy lập tức ngẩng đầu nhìn Giản Nhất.
“Cầu cầu.” Cô gọi thêm một tiếng.
Nháy mắt cún con đã vẫy đuôi, bình thường chỉ có Cố Tiểu Đồng gọi “cẩu cẩu” nó mới phản ứng lại, làm lơ những người khác, có lẽ vì “Cầu cầu” mới là tên thật của nó.
Giản Nhất cúi đầu nhìn Cố Tiểu Đồng.
Cô bé đang tròn mắt thất thần nhìn cún con lông trắng.
Giản Nhất đưa tay chạm vào đầu dưa hấu của cô bé, sau đó ngước mắt nhẹ nhàng hỏi Lạc Nham: “Anh mất nó khi nào?”
“Cái gì?” Lạc Nham.
“Cầu cầu.”
“Một tuần trước.”
“Mất ở đâu?”
“Tiểu khu Quân Lan.”
“Nó ở nhà nghịch lắm à?” Giản Nhất lại cười hỏi.
Lạc Nham nheo mắt nhìn cô, thầm nghĩ cô gái này thật thú vị, rõ ràng muốn xác nhận Cầu cầu có phải chó của anh không, nhưng lại cố tình dùng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy, cũng có lẽ vì anh là khách hàng nên cô dùng phương thức vòng vo này để xác nhận, vừa thông mình lại nghịch ngợm, Lạc Nham không khỏi có thiện cảm: “Rất nghịch.”
“Nó thích ăn cái gì vậy?”
“Đồ ngọt.”
Giản Nhất mỉm cười: “Thật là một chú chó kỳ lạ.”
Lạc Nham khẽ cười, móc một tấm hình từ túi áo ra, trong bức ảnh, cún con lông trắng mặc bộ quần áo màu xanh nước biển lấp lánh ngôi sao, theo phong cách phương Tây, đứng thè lưỡi dưới bầu trời, có một cảm giác thời thượng sang quý, Lạc Nham nói: “Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790910/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.