Rốt cuộc cũng tìm được Cầu Cầu.
Cảm giác bực bội của Lạc Nham biến mất, nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, tuy góc chụp chưa tốt nhưng cũng không làm giảm đi sức sống hừng hực toát ra từ bức hình. Ảnh mắt anh rơi trên người Cố Tiểu Đồng, cuối cùng dừng lại trên cún con lông trắng.
Cầu Cầu…thì ra là ở đó.
Lạc Nham mới vừa buông điện thoại xuống, điện thoại liền vang lên, mẹ anh gọi đến.
“Mẹ.” Lạc Nham tiếp máy.
“Lạc Nham à, bảo bối Cầu Cầu của mẹ có khỏe không?”
Lạc Nham: “Vẫn tốt.”
“Có sinh bệnh không?”
“Không có.”
“Con có dọa nó không đấy?”
“Không có.”
“Vậy con chuyển qua video cho mẹ xem một chút.”
Lạc Nham do dự một lúc: “Lần sau đi, lần sau sẽ gọi video.”
“Vậy cũng được, mẹ nói này Lạc Nham, con đừng làm tổn thưởng Cầu Cầu, nó rất ngoan rất thông minh đó.”
“Đã biết. Không có chuyện gì thì con cúp máy đây, có cuộc gọi khác đến.” Lạc Nham nói.
“Được được được, cố gắng chăm sóc Cầu cầu của mẹ.”
“Ừm.”
“Ngoan.”
Lạc Nham cúp cuộc gọi của mẹ mình và kết nói với điện thoại của Tần Hữu Bân.
Tần Hữu Bân: “Anh, anh đã tìm thấy Cầu Cầu chưa? Anh có nói với dì cả là nó bị mất không?”
Lạc Nham cười cười: “Không nói với dì cả em, tìm được Cầu Cầu rồi.”
“Tìm được rồi? Tìm được ở đâu?”
“Bỏ chạy sang nhà người khác.”
Tần Hữu Bân ở đầu bên kia cười: “Dù sao có thể tìm thấy là tốt rồi, nếu không dì cả sẽ đau lòng chết mất.”
“Ừm.”
“À đúng rồi, anh, hôm nay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790909/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.