“Cảm ơn nhé.” Ngồi cùng bàn lại nói một câu.
Giản Nhất hơi bất đắc dĩ.
“Được rồi, cả lớp tự học đi.” Đường Tâm Ninh vừa dứt lời, trong phòng học nhất thời ồn ào, sau đó tự nhiên yên tĩnh, thay vào đó là âm thanh lật sách vang lên, Giản Nhất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở sách toán ra vừa đọc vừa tính.
Bạn cùng bàn trông thấy Giản Nhất nghiêm túc, hắn cũng học theo lật sách.
Rất nhanh tiết học buổi tối đã kết thúc, Giản Nhất lập tức sửa sang lại cặp sách, chờ lúc Tần Hữu Bân bước ra khỏi lớp 12/1, nhìn về chỗ ngồi của Giản Nhất thì đã không còn thấy bóng người.
“Hữu Bân.” Tưởng Tiếu Tiếu gọi một tiếng.
Tần Hữu Bân quay đầu lại.
“Cậu có đói bụng không?” Tưởng Tiếu Tiếu cười tiến lên hỏi.
“Không đói bụng.”
“Đúng rồi, Lạc Nham lại ra nước ngoài sao?”
“Ừ.”
Tưởng Tiếu Tiếu thở dài: “Lạc Nham này thật sự bận rộn, tháng sau không phải là sinh nhật mẹ cậu sao? Chắc lúc ấy Lạc Nam sẽ trở lại.
“Ừ, đến lúc đó sẽ về, chắc cũng ở lại Nam Châu luôn.”
“Ở chỗ nào của Nam Châu.”
“Gần phố đại học.”
“Ồ.” Tưởng Tiếu Tiếu gật gật đầu, hỏi ngược lại: “Hữu bân, chúng ta đi ăn bữa ăn khuya đi.”
Tần Hữu Bân nghiêng đầu nhìn về phía ven đường, dưới ngọn đèn màu vàng mờ nhạt, một bóng người mảnh khảnh đang dần biến mất.
“Hữu Bân.” Tưởng Tiếu Tiếu gọi.
Tần Hữu Bân hoàn hồn nhìn về phía Tưởng Tiếu Tiếu, hỏi lại: “Cái gì?”
“Đi ăn khuya.”
“Không ăn.”
Tưởng Tiếu Tiếu mất mát mà “Ồ” một tiếng, Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790898/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.