Giản Nhất vừa chạy ra khỏi thư phòng, liếc mắt một cái đã thấy Giản Lệnh Hoa đang nằm rạp trên mặt đất.
“Mẹ!” Giản Nhất thất kinh.
Quần áp trên tay Giản lệnh Hoa rơi xuống đất, đang chật vật ngồi dậy.
“Mẹ, mẹ.” Giản Nhất lập tức tiến lên đỡ bà: “Mẹ, thế nào rồi?”
Giản Lệnh Hoa vẫn còn choáng váng, chầm chậm nhìn Giản Nhất: “Không sao, không sao, mẹ đem quần áo lên lầu không may trượt chân thôi.”
Cô nhìn cái trán đầy máu của Giản Lệnh Hoa: “Chảy máu rồi.”
Giản Lệnh Hoa theo bản năng mà sờ đầu.
Giản Nhất ngăn lại: “Đừng đụng, để con xử lý vết thương cho mẹ.”
Giản Lệnh hoa cười yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc.
Giản Nhất nhanh chóng đỡ bà, nói với Cố Tiểu Đồng đang nhìn lên lầu: “Tiểu Đồng, không sao đâu, em tiếp tục xem TV đi nhé.”
“Vâng ạ.” Cố tiểu Đồng ngơ ngác trả lời cô.
Giản Nhất quay lại đỡ Giản Lệnh Hoa đi vào thư phòng.
Vào trong, Giản Nhất lấy hòm thuốc nhanh chóng giúp Giản Lệnh Hoa xử lý vết thương ở trán và rót cho bà một ly nước. Sau khi uống hết nửa ly, sắc mặt của bà mới khôi phục lại một chút.
Giản Nhất ngồi đối diện Giản Lệnh Hoa, cô cúi đầu nói: “Mẹ.”
Giản Lệnh Hoa đặt cốc xuống nhìn Giản Nhất.
Giản Nhất ngẩng đầu: “Mẹ, sao mẹ không chăm sóc bản thân cho tốt?” Rõ ràng sau khi vào viện lần trước, Giản lệnh Hoa không nghe lời bác sĩ nên đã kiệt sức ngã xuống.
Giản Lệnh Hoa không dám nhìn Giản Nhất, không biết bắt đầu từ khi nào, bà có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790897/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.