Tần Hữu Bân?
Cậu ta ở chỗ này làm gì?
Bước chân Giản Nhất khựng lại một chút, rồi sau đó tiếp tục đi, bước qua Tần Hữu Bân.
“Giản Nhất.” Tần Hữu Bân lên tiếng, cậu ta cho rằng Giản Nhất sẽ lập tức dừng lại và đến bên cạnh mình, nhưng không có, Giản Nhất xem cậu ta như không khí, thản nhiên bước đi.
“Giản Nhất.”
Giản Nhất vẫn phớt lờ như cũ.
Đây là lần đầu tiên Giản Nhất không làm phiền Tần Hữu Bân, cậu ra rất đắc ý, nhưng lại mơ hồ có một cảm giác mất mát không tên, mắt thấy Giản Nhất biến mất ở trong bóng đêm, liền xoay người tiếp tục quay lại trường, học tiết buổi tối.
Giản Nhất đi trên con đường trở về hoa viên tiểu khu Nghi Gia, rất nhanh đã đến cổng biệt thự Cố gia, trong nhà vẫn còn sáng đèn. Giản Nhất mở cửa và tắt đèn ngoài sân, cô nghe thấy tiếng nhạc thiếu nhi vui nhộn từ phòng khách truyền ra.
Giản Nhất mỉm cười rảo bước vào phòng khách, nhìn thấy một đứa nhỏ đang ngồi trên thảm lót sàn, lắc người theo các bạn nhỏ trong màn hình TV và hát bằng giọng non nớt trong trẻo: “Heo con, heo con, cậu đừng chạy. Gà con, gà con, cậu mau bay lên.” Đứa nhỏ này không phải là Cố Tiểu Đồng thì là ai?
Thân hình nhỏ bé của Cố Tiểu Đồng đang múa hát vô cùng nghiêm túc.
Giản Nhất buông cặp sách, đi lên phía trước gọi: “Tiểu Đồng”
Cố Tiểu Đồng quay đầu: “Chị.”
“Mẹ đâu?”
“Mẹ gấp quần áo.”
“Em đang làm gì vậy?”
“Em hát ạ.”
“Hát lại cho chị gái nghe, được không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-hai-muoi-tam-tuoi/1790894/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.