Nghe ngữ khí của Khai Ưng Hầu, liền biết người đến bất thiện, nhưng Bàn Cổn dù sao cũng là sứ giả của Khai Thiên tộc, cũng không sợ Khai Ưng Hầu như vậy, lập tức phản bác lại: "Nếu không phải muốn xử lý cái rắc rối mà Khai Ưng Hầu ngài đã chọc ra, ta đâu cần phải đến cái địa phương rách nát này chứ." "Ngươi—— Bàn Cổn, ngươi đã thụ mệnh đến đây làm việc cho Khai Thiên tộc, tổng nên thể hiện thái độ làm việc của ngươi chứ? Nhưng bây giờ ngươi lại một mực án binh bất động, đây là ý gì? Sứ giả đại nhân ngươi, có phải là đã cân nhắc đến thể diện của Khai Thiên tộc chúng ta không?" Khai Ưng Hầu hùng hổ dọa người nói. "Ta tự nhiên là đã cân nhắc đến thể diện của Khai Thiên tộc, cho nên ta mới quyết định án binh bất động." Bàn Cổn vênh vang mà nói, "Ta cho rằng Tần Lãng gia hỏa này có năng lực chống lại tu sĩ của Khai Thiên tộc chúng ta. Nếu gia hỏa này muốn liều mạng, người của chúng ta cũng khó mà toàn thân trở ra. Cho nên không phải là không thể giết chết Tần Lãng, mà là người ra tay giết chết hắn, tất nhiên phải trả giá nặng nề, thậm chí là hy sinh tính mạng! Cho nên, ta cho rằng chuyện này nên cân nhắc nhiều hơn một chút. Tính mạng của tu sĩ Khai Thiên tộc chúng ta quý giá cỡ nào, không đáng để đi cùng hắn liều mạng." Bàn Cổn nói như vậy. "Ngươi—— ý gì? Chẳng lẽ nói con trai ta chết là đáng đời phải không? Chẳng lẽ nói thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4971534/chuong-3818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.