Phương Thốn Che Thiên Sĩ vốn dĩ muốn phản bác Cố Thanh Tầm vài câu, sau đó xóa bỏ ý định của Cố Thanh Tầm muốn giao lưu dung hòa các tu sĩ của Tam Đại Tiên Sơn, nhưng nghe thấy Cố Thanh Tầm đột nhiên nói gì đó về việc không có nơi sống yên ổn ở Vô Tận Hàm Hải, Phương Thốn Che Thiên Sĩ lập tức sinh lòng cảnh giác, hỏi: "Cố tông chủ, chẳng lẽ ngài đã nhận được tin tức gì phải không?" "Đương nhiên." Cố Thanh Tầm nói với Phương Thốn Che Thiên Sĩ, "Các tu sĩ của Vô Tận Hàm Hải đều biết ta là tu sĩ được ý chí di tích Viên Kiệu Sơn công nhận, cho nên các ngươi đều không nghĩ tới Viên Kiệu Sơn đã hủy diệt như thế nào phải không? Có lẽ các ngươi đã nghĩ tới, nhưng lại không chịu đối mặt mà thôi. Ai, nếu các tu sĩ của Tam Đại Tiên Sơn đều thiển cận như vậy, vậy e rằng cũng sẽ giẫm vào vết xe đổ của Viên Kiệu Sơn!" Sau một tiếng thở dài của Cố Thanh Tầm, tựa hồ liền muốn đứng dậy rời đi. "Cố tông chủ, lời còn chưa nói xong, không biết vì cớ gì ngài lại muốn rời đi?" Phương Thốn Che Thiên Sĩ vội vàng giữ lại, chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của Tam Đại Tiên Sơn, Phương Thốn Che Thiên Sĩ làm sao dám xem nhẹ chứ? "Ta thấy Phương Thốn tông chủ tựa hồ hoàn toàn không có hứng thú, cho nên cũng không muốn nói nhiều nữa. Điều này giống như trước đây từng có một trí giả nói một câu – ngươi vĩnh viễn không thể đánh thức một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4970973/chuong-3257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.