Đợi đến bình minh, Tần Lãng mới dần dần chắt lọc hết Cực Hàn Chi Độc trên mặt Phong Thanh Tuyết. Lúc này, má của nàng đã bắt đầu khôi phục lại vẻ sáng và màu sắc hằng mong ước, đáng tiếc là nàng không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được, dù sao thì Phong Thanh Tuyết cũng coi như là một tu sĩ với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Còn trong mắt Phong Thanh Nguyệt, thủ đoạn của Tần Lãng quả thực chính là một kỳ tích. Nàng và muội muội không biết đã dùng bao nhiêu cách, cầu bao nhiêu linh dược mà vẫn không thể giải quyết được vấn đề, không ngờ tên Tần Lãng này thế mà lại gần như giải quyết xong trong một đêm. Mặc dù mắt của Phong Thanh Tuyết không thể trị hết, nhưng đôi má này đã khôi phục gần như xong. Còn như vết thương trên mặt, sau khi bàn tay Tần Lãng rời đi, rất nhanh liền lành lại. Lúc này, Tần Lãng mở mắt, khi nắng sớm chiếu rọi viện tử này, hắn bị vẻ đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc. Má của Phong Thanh Tuyết lúc này, giống như đóa sen trắng tinh vừa nở rộ trong vũng bùn vào sáng sớm, cánh hoa còn đọng sương, đây quả thực chính là một mỹ cảnh khó quên cả đời. Tần Lãng không khỏi ngẩn ngơ, Phong Thanh Nguyệt ở một bên cũng không nhịn được sững sờ, nhưng sau đó Phong Thanh Nguyệt nghĩ đến cái gì, vội vàng móc ra một tấm khăn che mặt màu đen che lên mặt Phong Thanh Tuyết. Khuôn mặt quá đẹp, nếu như không có đủ thực lực xứng đôi, trong thế giới như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4969202/chuong-1485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.