Người tự cường không ngừng là đáng được tôn trọng, cho nên Tần Lãng đối với muội tử của Phong Thanh Nguyệt cũng hết sức tôn trọng. Đến trong sân của Phong Thanh Nguyệt, Tần Lãng liền thấy muội muội của nàng —— Phong Thanh Tuyết. Phong Thanh Tuyết lúc này đang ở sân bày biện thảo dược, lúc này nghe thấy tiếng bước chân, biết có người lạ đến, thế là nói: "Tỷ tỷ, có khách đến sao?" "Là Thanh Dương đạo hữu, Luyện Đan sư mới đến của Phong Linh Cốc chúng ta." Phong Thanh Nguyệt nói. "Luyện Đan sư?" Phong Thanh Tuyết nâng đầu lên, thân thể hơi run lên, "Đây là chuẩn bị thay thế ta sao?" Tần Lãng mới nhìn rõ ràng bộ dáng của Phong Thanh Tuyết này, khuôn mặt của nàng quả thực liền giống như mặt quỷ, căn bản không thể nói là xinh đẹp gì, nhưng khí chất thanh u, dáng người yểu điệu, thướt tha, quả thật là dáng người thiên sứ, bộ mặt ma quỷ. Bất luận kẻ nào nhìn thấy khuôn mặt đen sì này, khẳng định đều sẽ bại lui, sẽ không gán cho nàng bất kỳ chút liên quan nào đến mỹ nữ. "Đừng hiểu lầm, ta là đến để trị bệnh cho ngươi." Tần Lãng nói, nghĩ thầm dù sao cũng là cô nương tàn tật, lòng tự trọng này quả thật hết sức yếu ớt. "Trị bệnh? Ngươi có thể trị hết bệnh của ta sao?" Phong Thanh Tuyết rất quan tâm vấn đề này. "Thử một chút mới biết được." Tần Lãng nói, "Đắc tội rồi ——" Tần Lãng tiến lên, dùng bàn tay vuốt ve một chút khuôn mặt của Phong Thanh Tuyết, rồi mới nói: "Đây là trúng độc rồi sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4969201/chuong-1484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.