Du Li Á kích động dùng đôi tay run rẩy đón lấy tiểu gia hỏa này, nước mắt giàn giụa, sau đó nàng đặt tiểu gia hỏa lên ngực, để nàng bắt đầu bú ngụm sữa mẹ đầu tiên. "Nàng một chút cũng không giống cha của nàng..." Du Li Á vừa cho bú vừa nói, nhưng trong giọng nói lại không có bất kỳ sự chê bai nào. Mẹ không chê con xấu, đây là chuyện đương nhiên. "Ưm... ta cảm thấy như vậy rất tốt." Tần Lãng nói, "Có lẽ là bởi vì sinh ra ở thế giới nhân loại, cho nên nàng càng giống nhân loại, có gì không tốt đâu." "Ừm, đúng vậy, như vậy cũng tốt, chỉ cần nàng bình an sinh ra, vậy là tốt lắm rồi." Du Li Á mãn nguyện nói. Uống vài ngụm sữa, tiểu gia hỏa này đã mở mắt của nàng rồi, mắt của nàng rất sáng, ánh lên màu xanh biếc như phỉ thúy, giống như bảo thạch vậy. "Đây chính là một đôi mắt biết nói!" Tần Lãng nghĩ thầm, sau đó liền xảy ra chuyện không thể tin nổi, hắn phát hiện con mắt của nàng tiểu gia hỏa này thật sự biết nói, hơn nữa Tần Lãng biết rõ nàng nói gì, đó là một tiếng gọi thân thiết. Ba ba! Tần Lãng hoàn toàn sững sờ, tiểu gia hỏa này vậy mà gọi hắn là ba ba, đây là ý tứ tinh thần lực của nàng biểu đạt, nàng cư nhiên đã coi Tần Lãng là cha rồi. Nhưng không có cách nào, rất nhiều sinh vật xuất sinh lúc, đều sẽ đem hắn muốn gặp được sinh vật coi là thân cận nhất, cho nên đối với tiểu gia hỏa này mà nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4969123/chuong-1406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.