“Phó Danh Tướng vốn là đối thủ của ta, nhưng lại bị ngươi đánh bại, về một chuyện này ta rất khó chịu.” Phương Hồng Nguyệt nói, “Khoảng thời gian này ta khổ luyện kiếm pháp, chính là muốn đánh bại hắn, hướng cao tầng Lục Phiến Môn chứng minh giá trị và tiềm lực của ta lớn hơn hắn, nhưng ngươi lại làm hỏng cơ hội của ta. Hiện giờ, kiếm của ta đã mài rất sáng rồi, nhưng lại không có đối thủ, ngươi không cảm thấy điều này rất đáng tiếc sao?” “Nếu như ngươi là muốn làm ra vẻ thì ta thừa nhận những lời này của ngươi rất có phong thái. Nhưng Phương Hồng Nguyệt ta nói cho ngươi biết, bản nhân không có thời gian chơi với ngươi mấy trò vô vị này, ngươi muốn khiêu chiến ai, thích khiêu chiến ai, đều không có bất kỳ quan hệ gì với lão tử! Phó Danh Tướng trong mắt ngươi có lẽ xem như là một đối thủ, nhưng đối với ta mà nói, hắn ngay cả cái rắm cũng không bằng! Làm Minh Bổ của Lục Phiến Môn, có phải là hưởng thụ cuộc sống an nhàn quá lâu khiến ngươi bị ngu si rồi không?” Có lẽ là bởi vì tâm trạng không được ăn mì ramen đã bị Phương Hồng Nguyệt phá hỏng, cho nên Tần Lãng biểu hiện ra vô cùng không vui; nhưng, có lẽ là bởi vì sự vô vị và không làm gì của Lục Phiến Môn. Không sai, trong mắt Tần Lãng, Lục Phiến Môn cũng đã mục nát rồi. Sự mục nát này không chỉ là sự mục nát trên chế độ, mà là một loại mục nát từ trên xuống dưới. Lục Phiến Môn tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968973/chuong-1256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.