"Buông tấm ảnh này xuống." Quách Tung Dương thấy Tần Lãng nhặt tấm ảnh từ trên đất lên, cảm xúc lập tức trở nên có chút kích động, hình như hắn rất coi trọng tấm ảnh này, không, hẳn là hắn rất coi trọng người trên tấm ảnh này. "Người trên tấm ảnh ta biết." Tần Lãng không có ý định buông tấm ảnh xuống, tiếp tục dùng giọng điệu bình thản nói với Quách Tung Dương: "Người trên tấm ảnh này tên là Phương Hồng Nguyệt đúng không? Nữ bổ đầu của Lục Phiến Môn, không ngờ ngươi lại là người ái mộ nàng." "Câm miệng, nàng là chị dâu ta." Quách Tung Dương giận nói. "Xem ra ngươi thật sự là người ái mộ nàng." Tần Lãng cười nhạt một tiếng, đều là nam nhân, hắn đương nhiên nhìn ra được Quách Tung Dương này đối với nữ tử trên tấm ảnh tuyệt đối không chỉ đơn thuần là xem như chị dâu. "Có ai lại ngày ngày mang theo tấm ảnh chị dâu mình bên người như thế không?" "Ta mẹ nó thích... thích mang theo tấm ảnh không được sao?" Quách Tung Dương hừ lạnh nói: "Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Bây giờ ta đã là cá nằm trên thớt của ngươi rồi, mặc cho ngươi xâu xé." "Loại tiểu lâu la như ngươi, xâu xé cũng không có bao nhiêu ý tứ, nếu muốn xâu xé, cũng phải xâu xé ca ca ngươi. Nam nhân mà Phương Hồng Nguyệt có thể vừa ý, hẳn là phải mạnh hơn ngươi một chút chứ." Tần Lãng tên này cũng không có an hảo tâm, hoàn toàn là rắc muối vào vết thương của tiểu tử Quách Tung Dương. "Ta muốn giết ngươi, ta nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968842/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.