"Tần tiên sinh, chúng ta còn tiếp tục tiến lên không?" Thấy Tần Lãng tại nguyên chỗ bất động, Phó Xuân Sinh còn tưởng rằng Tần Lãng đang cân nhắc liệu có nên từ bỏ hành động lần này hay không. Nhưng Phó Xuân Sinh hiển nhiên đã đánh giá thấp ý nghĩ của Tần Lãng. Tần Lãng lắc đầu, hơi không vui vì bị Phó Xuân Sinh cắt ngang cảm ngộ của mình: "Sao, trong mắt ngươi Phó Xuân Sinh, ta Tần Lãng lại là một kẻ nhát gan sợ chết đến vậy sao?" "Không phải... ý của ta không phải vậy." Phó Xuân Sinh nhận ra mình đã nói sai, nghĩ đến sự lợi hại của Tần Lãng, hắn không khỏi có chút sợ hãi căng thẳng, "Ý của ta là, nếu chúng ta đến muộn, không chừng đồ vật sẽ bị người khác lấy đi." "Đồ vật thuộc về ta, người khác không lấy đi được. Đồ vật không thuộc về ta, người khác cũng không lấy đi được." Tần Lãng cảm thấy lời này hình như hơi khoe khoang, thế là nói tiếp, "Ngươi bây giờ còn xác định chính ngươi đã từng đến đây sao?" "Ta... ta không dám khẳng định." Phó Xuân Sinh nói, "Ta khẳng định ta đã tiến vào sơn cốc này, nhưng một lần kia ta chắc chắn không đụng phải xà ngư nào, nếu không thì chỉ sợ sớm đã mất mạng rồi." Nghĩ đến loại xà ngư đã đụng phải lúc trước, Phó Xuân Sinh dường như vẫn còn sợ hãi. "Thôi đi, xem ra ngươi quả thật không nhớ rõ." Tần Lãng nói, "Tuy nhiên, chỗ này tràn đầy nguy cơ, chính ngươi cẩn thận một chút, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi." "Đúng vậy." Phó Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968449/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.