"Ngươi trở về là tốt rồi." Nhưng khi Tần Lãng ngồi vào chỗ ngồi của mình, Lạc Băng nói với Tần Lãng một câu như vậy. Nghe có vẻ như đang quan tâm Tần Lãng, nhưng ngữ khí và thần sắc của Lạc Băng, cái ý quan tâm toát ra lại dường như không nồng nhiệt đến thế. "Ngươi đây là đang quan tâm ta sao?" Để xác nhận điều này, Tần Lãng không nhịn được hỏi một câu. "Không phải." Lạc Băng khẽ lắc đầu, "Tiết học trước là tiết sinh vật, cô giáo Đào đã nhìn về chỗ ngồi của ngươi chí ít có mười lần, hơn nữa ánh mắt của nàng tràn đầy lo lắng. Cho nên, bây giờ ngươi đã trở về, nàng hẳn là yên tâm rồi." Tần Lãng trước tiên là ngạc nhiên, sau đó nói: "Cái này... Lạc Băng đồng học, lão sư ở trên bục giảng, đứng cao nhìn xa, ánh mắt quét khắp cả phòng học, làm sao ngươi lại cảm thấy nàng đang nhìn ta chứ." "Trực giác. Trực giác của ta rất chuẩn." Lạc Băng nhàn nhạt nói, "Ngươi nên nói với nàng là ngươi hết thảy mạnh khỏe mới đúng." "Mạnh khỏe? Từ này có phải là quá văn thanh rồi không?" Tần Lãng cười ha ha, "Ta nói Lạc Băng đồng học, ngươi sẽ không phải là... hắc..." "Hắc cái gì?" "Ngươi sẽ không phải là ăn giấm đó chứ?" Tần Lãng cười nhỏ hỏi. "Ngươi nghĩ có khả năng sao?" Lạc Băng khẽ hừ một tiếng, "Ta trước đó đã nói rồi, giữa chúng ta chỉ là tình bạn thuần túy, ta cũng đã thấy rõ ràng bản chất hoa tâm của ngươi rồi, cũng sẽ không đặt vào ngươi một chút tình cảm siêu tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968035/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.