Ngô Hạo hoàn toàn phục tùng. Hắn bị đau đớn giày vò đến mức phải khuất phục, bởi vì hắn cảm thấy nỗi đau khổ phải chịu đựng trong cả đời mình cộng lại cũng không bằng nỗi đau khổ vừa mới hứng chịu trong mười mấy giây vừa rồi. Bây giờ, Ngô Hạo cuối cùng đã hiểu tại sao Tên Béo và Hoàng Mao lại sợ Tần Lãng như vậy, thậm chí sợ đến mức trả lại hết những thứ đã trộm được trước đó, bởi vì đối phương quá khủng bố rồi! Không sai, chính là khủng bố! Ngô Hạo cũng là một võ giả, công phu đã luyện đến cảnh giới "chiêu thức" này, hắn biết võ giả chân chính hiện tại đã rất ít rồi, mà sự thật cũng là như thế. Cho nên Ngô Hạo thuận lý thành chương trở thành Đại đương gia của bang Thiết Ngô Công, khống chế mấy tuyến đường sắt làm ăn. Ngô Hạo vẫn luôn cho rằng trên giang hồ đạo bây giờ đã không còn bao nhiêu cao thủ, cho dù có mấy cao thủ, khẳng định cũng sẽ không có bao nhiêu giao tập với hắn. Nhưng mà bây giờ, Ngô Hạo biết mình sai rồi, công phu của Tần Lãng hiển nhiên đã đến cảnh giới "Dịch Cân", hơn nữa thủ đoạn cũng cao minh hơn hắn rất nhiều. May mắn là, Ngô Hạo cũng là một người biết tiến biết lui, cho nên sau khi kiến thức được thủ đoạn khủng bố của Tần Lãng, liền lập tức mềm giọng, đáp ứng thành thật giao "phí qua đường" cho Tần Lãng. "Như vậy là đúng rồi." Tần Lãng mỉm cười, nói với Tên Béo: "Ngươi đã lão đại của các ngươi nguyện ý giao phí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968034/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.