"Không sai!" Đề cập Phùng Khôi, Lưu Chí Giang tức giận đến cắn răng nghiến lợi, bởi vì nếu sớm cùng Tần Lãng bắt tay đối phó Phùng Khôi thì Lưu Chí Giang cũng sẽ không bị làm ra thành bộ dạng bây giờ, Trần Dương cũng không cần vào bệnh viện nữa. Thế nhưng, Lưu Chí Giang thật sự nhìn không ra, Tần Lãng giết chết mười một thủ hạ của Phùng Khôi, rốt cuộc có tác dụng đặc biệt gì. "Lưu tiên sinh, tiếp theo tôi cần ông truyền một tin tức cho người của Ngọa Long Đường, tốt nhất là để toàn bộ người của Ngọa Long Đường đều biết chuyện này —— Phùng Khôi ý đồ giết chết người của Đường Môn, cho nên triệt để chọc giận người Đường Môn. Mười một thủ hạ chết đi của Phùng Khôi hôm nay, chính là lời cảnh cáo mà người Đường Môn dành cho Phùng Khôi và Ngọa Long Đường. Yêu cầu của người Đường Môn rất đơn giản, phải đem Phùng Khôi đuổi ra khỏi Ngọa Long Đường. Bằng không thì, đối tượng Đường Môn phát động tấn công, sẽ không chỉ là thủ hạ của Phùng Khôi, mà là toàn bộ Ngọa Long Đường!" Tần Lãng nói ra ý đồ của mình với Lưu Chí Giang. Lưu Chí Giang nghiền ngẫm một lát, lúc này mới hiểu được Tần Lãng đang đánh chủ ý gì, đối với chủ ý này của Tần Lãng, Lưu Chí Giang chỉ có thể là bội phục, ngoại trừ bội phục ra, chính là kiêng kị thật sâu, bởi vì thủ đoạn này của Tần Lãng thật sự là thật cao minh, quá ác độc rồi. Giết chết mười một thủ hạ của Phùng Khôi, mà mười một thủ hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967966/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.