"Đồ bại gia tử! Giới hạn ngươi phải chạy về phòng khách sạn trong hai mươi phút! Nếu không sẽ khiến tiểu tử ngươi mừng hụt một phen!" Tin tức của lão độc vật lộ ra vô cùng bực bội, vô cùng tức giận. Đồng thời, cũng tràn đầy ý vị uy hiếp. Lúc này Tần Lãng cũng tràn đầy oán niệm đối với lão độc vật, trong lòng hận lão độc vật thấy chết không cứu, nhưng đối mặt với sự uy hiếp của lão độc vật, Tần Lãng lại không dám mạo hiểm, chỉ có thể chống đỡ thân thể mệt mỏi trở về phòng khách sạn. Cửa phòng bị khóa, sau khi Tần Lãng mở cửa đi vào, lão độc vật đã ngồi trên ghế đợi hắn rồi. Bất quá, đối với thủ đoạn đi không dấu vết, về không bóng của lão độc vật, Tần Lãng cũng đã sớm lĩnh giáo, có thể nói là thấy nhiều thành quen. "Lão độc vật, ngươi thúc giục đòi mạng tìm ta làm gì?" Tần Lãng không chút sức lực nói, ngồi xuống một cái ghế khác, "Không thấy bây giờ ta mệt chết đi được sao?" "Mệt chết ngươi đáng đời! Đồ bại gia tử!" Lão độc vật hừ lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ ngươi không biết lão tử vì để tạo nên Vô Tướng Độc Thể của ngươi, đã hao tổn bao nhiêu độc dược linh đan trân quý sao? Kết quả bị tiểu tử ngươi làm ra vẻ hào phóng, trực tiếp làm tiện nghi cho nha đầu kia!" "Ta sát! Lão độc vật, ai bảo ngươi thấy chết không cứu chứ." Tần Lãng tức giận nói, "Ta cũng là hết cách rồi, mới nghĩ ra một chiêu như thế —— sao, ngươi không ngờ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967825/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.