Tần Lãng vốn dĩ không cần thiết phải chạy trốn, nhưng hắn sẽ không bỏ qua một cơ hội tuyệt hảo để nắm tay Đào Nhược Hương như vậy. Vừa chạy đến góc đường của một con phố ngoài trường, Tần Lãng và Đào Nhược Hương đã bị hơn mười chiếc mô tô gào thét phóng nhanh chắn lại. Phía trước đoàn mô tô, một chiếc xe sedan màu đen dừng lại ở trước mặt Tần Lãng và Đào Nhược Hương. Đúng lúc này, Mã Vĩ không biết từ đâu lấy được một chiếc xe đạp điện, cũng hoả tốc chạy tới. Sau khi Mã Vĩ đến nơi, hắn trực tiếp vứt chiếc xe đạp điện bên vệ đường, đi đến trước mặt chiếc xe sedan màu đen, cung kính kéo cửa xe. Một đại hán đầu trọc bước ra từ bên trong, hắn nhéo nhéo cái mũi, không kiên nhẫn nói: "Mã Vĩ, mày vừa rớt xuống hố phân à? Cút xa ra một chút, đừng có xông vào lão tử! Chỉ một thằng nhãi ranh lông còn chưa mọc đủ mà mày cũng không trị được, hại lão tử còn chưa ăn cơm xong, đúng là mẹ kiếp mất mặt!" Mã Vĩ rất sợ hãi đại hán đầu trọc này, vội vàng đứng sang một bên. "Cường ca?" Tần Lãng hình như từng nghe Triệu Khản nói về danh tự này, nhưng lúc đó hắn ngủ mơ mơ màng màng. Tuy nhiên, một nhân vật mà ngay cả Triệu Khản cũng từng nghe nói tới, thì chắc chắn không phải nhân vật bình thường. Đại hán đầu trọc này tên là Hàn Tam Cường, là lão đại của thế lực ngầm tại khu vực Thất Trung. Hắn từng ngồi tù, từng luyện công phu. Dù Mã Vĩ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967727/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.