Tôn Bác sắc mặt chìm xuống, suýt chút nữa thì bùng nổ, nhưng là hắn biết trước mặt Đào Nhược Hương nhất định phải tỏ ra mình rất lịch lãm, thế là hắn làm bộ không hề tức giận nói: "Vậy mà, ngươi là muốn mời Đào giáo viên ăn cơm rồi?" "Không! Là Đào giáo viên mời tôi ăn cơm!" Tần Lãng sửa lại lời nói của Tôn Bác, sau đó nhìn Đào Nhược Hương, "Đúng không, Đào giáo viên?" "Là có một chuyện như vậy." Đào Nhược Hương mỉm cười nói, "Tôn giáo viên có lẽ vẫn không biết, tôi là tiểu di của Tần Lãng, mẹ hắn nhờ tôi chăm sóc hắn, hôm nay hắn mới đến, tôi đang chuẩn bị dẫn hắn ra ngoài ăn một bữa cơm tối." "Đào giáo viên, vậy mà hôm nay chuyện tôi mời cô ăn cơm lại đổ bể rồi sao?" Tôn Bác nói với cảm giác khó chịu, hắn không ngờ buổi hẹn hò được chuẩn bị tỉ mỉ của mình lại bị một tên tiểu tử học sinh phá hỏng. Tần Lãng nghĩ thầm ngươi không đổ bể chẳng lẽ còn đi làm dưa chua à, ngươi muốn theo đuổi Đào Nhược Hương, đời sau, đời sau nữa cũng không có cửa. "Thế này đi. Buổi tối tôi mời Tần Lãng ăn cơm bên ngoài trường học, Tôn giáo viên nếu ngươi không chê thì cùng đi nhé, coi như cảm ơn lời mời của ngươi." Ngay lúc Tần Lãng âm thầm vui mừng, Đào Nhược Hương lại giáng cho hắn một đòn nho nhỏ. Nhưng Tần Lãng rất nhanh hiểu rõ nguyên nhân Đào Nhược Hương làm như vậy, là một giáo viên nữ, một mình ăn cơm với học sinh, có lẽ sẽ trở thành cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967724/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.