Mười phút sau, cửa phòng lại lần nữa mở ra, Tần Lãng lập tức ngây người: Đào Nhược Hương mặc một bộ váy liền họa tiết hoa nhỏ rất bình thường, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như ngọc, lại thêm một đôi giày sandal cao gót màu kem, tóc dài tùy ý tản mát trên người. Mặc dù ăn mặc rất tùy ý, nhưng lại khó che giấu phong tình động lòng người của nàng. Quang mang của hoàng hôn xuyên qua ban công chiếu rọi tới, Đào Nhược Hương lúc này tựa như đóa hoa kiều diễm nhất nở rộ trong ánh hoàng hôn. Hóa ra Đào Nhược Hương không mặc đồng phục công sở, vậy mà lại đẹp đến mức kinh người như vậy! Tần Lãng không khỏi âm thầm bội phục mình có ánh mắt thẩm mỹ. Xem ra Đào Nhược Hương không chỉ khiến người ta vừa nhìn đã động lòng, mà lại còn càng xem càng nén lòng mà nhìn xem lần hai, càng xem càng có hương vị. "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua mỹ nữ sao?" Đào Nhược Hương hừ một tiếng, khóe miệng cong cong nhếch lên, trong sự gợi cảm mang theo một chút dí dỏm. Lời này vừa nói ra, Đào Nhược Hương lập tức ý thức được có chút không thích hợp với thân phận giáo viên của chính mình. Nhưng mà đây cũng là bởi vì phiền não quấy nhiễu nàng đã biến mất rồi, lúc này tâm tình của nàng xuất kỳ thoải mái sảng khoái. "Mỹ nữ thấy qua không ít, nhưng là mỹ nữ như Đào di còn thật sự là ít có trong nhân gian." Tần Lãng cười cười. "Đừng lắm mồm!" Đào Nhược Hương hừ một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967723/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.