Chương trước
Chương sau
Chỉ trong một lát, bên người Ninh Hữu lại có rất nhiều người chết đi.
Tiếng kêu rên khóc rống không dứt bên tai, trong đó có không ít người là bạn học cùng trường với cậu, cảnh tượng huyết tinh mà lại bi tráng kia thảm không nỡ nhìn.
Cách đó không xa, ở khu dân cư bị lan đến, có một cô bé mặc váy ngắn màu hồng nhạt ghé vào trên người người mẹ đầy người là máu của mình ngây thơ lung lay, "Mẹ ơi, mẹ đừng ngủ nữa, nhanh dậy đi!"
Lại một trận lửa đạn mãnh liệt đánh tới.
Thạch Hoằng Tuấn một tay kéo Ninh Hữu gục trên mặt đất, bảo hộ cậu dưới thân.
"Em đang làm gì vậy hả?! Trên chiến trường sao em còn ngẩn người như vậy!", Thạch Hoằng Tuấn giận dữ, "Em có biết vừa rồi em thiếu chút nữa là đã mất mạng rồi không?!"
Ninh Hữu có chút mờ mịt, ôm Thạch Hoằng Tuấn, thanh âm khàn khàn, "Anh, sao anh lại ở đây?"
"Quân lệnh điều động, bọn anh sẽ cùng hoạt động với các em", Thạch Hoằng Tuấn nắm chặt cánh tay Ninh Hữu, ở trong lửa đạn công kích kịch liệt la lớn, "Chăm sóc tốt chính em đi!"
Ninh Hữu nhẹ nhàng chớp mắt một chút, có chút mờ mịt vô thố, nhẹ giọng nói, "Anh à, em muốn cứu bọn họ."
Thạch Hoằng Tuấn cười khổ, "Anh cũng muốn cứu họ, hơn nữa chúng ta cũng đang cứu đây, chúng ta đều đang cố gắng hết sức có thể rồi. Tiểu Hữu, đừng suy nghĩ quá nhiều, em đã làm rất tốt rồi."
"Không, kỳ thật còn chưa đâu", Ninh Hữu có chút xuất thần nói, thanh âm thấp làm Thạch Hoằng Tuấn không nghe rõ.
"Tiểu Hữu em nói cái gì?", Thạch Hoằng Tuấn hỏi.
Ninh Hữu lắc lắc đầu, hơi hơi nở nụ cười, "Không có việc gì đâu, anh, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi."
Thạch Hoằng Tuấn gật đầu thật mạnh một cái, "Đúng, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi!"
————
"Đáng chết! Tốc độ của cái phi thuyền này sao lại không thể nhanh một chút được chứ!", Một chiến sĩ của quân đoàn đệ nhất hai mắt đỏ bừng đánh về phía vách tường, "Tương Vương Tinh! Tương Vương Tinh! Đám Addams đế quốc đó, bọn họ làm sao dám?!"
"Hiện tại khoảng cách tới Tương Vương Tinh còn xa lắm không?", Kỳ Tĩnh quanh thân lạnh lẽo, gắt gao nắm chặt tay tỏ rõ sự khẩn trương của anh.
"Còn ba giờ", sĩ quan phụ tá trả lời, sắc mặt ngưng trọng, "Hiện tại chúng ta đang đi với tốc độ lớn nhất rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, sau ba giờ nữa sẽ tới Tương Vương Tinh."
Kỳ Tĩnh gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào phi thuyền bên ngoài vũ trụ, "Truyền lệnh xuống, sửa đổi đường hàng không, đi thông đạo US-KA89."
Sắc mặt sĩ quan phụ tá biến đổi, "Tướng quân! Nơi đó quá nguy hiểm!"
Ánh mắt Kỳ Tĩnh phảng phất như xuyên thấu qua không gian, thấy được Tương Vương Tinh, "Chúng ta đã không còn thời gian nữa."
Sĩ quan phụ tá nắm chặt nắm tay, tâm tình trầm trọng, "Vâng, tướng quân!"
Viêm Hoàng có chút bất lực canh giữ bên cạnh Kỳ Tĩnh, lôi kéo góc áo anh, lã chã chực khóc, "Chủ nhân, tui nhớ mẹ và Tiểu Hữu, bọn họ sẽ không có việc gì đi!"
Kỳ Tĩnh cầm tay nó, từng câu từng chữ nói với nó, lại như là đang nói cho bản thân, "Bọn họ nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ!"
—————
"Còn chưa liên hệ được với thượng tướng Kỳ Tĩnh sao?!", thiếu tướng quân đoàn của Ninh Hữu hỏi, thanh âm cực kỳ nôn nóng.
"Hệ thống thông tin của chúng ta bị phá hư, hiện tại vừa mới sửa lại thành công, nhưng là bên chỗ của thượng tướng Kỳ Tĩnh lại căn bản không có tín hiệu, chúng tôi không liên hệ được với ngài ấy", tin tức viên trả lời, sắc mặt tái nhợt.
Thiếu tướng nản lòng dựa vào trên ghế, thở dài, "Xem ra lần này thật là chịu đựng không nổi nữa rồi, chỉ hy vọng thượng tướng Kỳ Tĩnh có thể trở về sớm một chút, đừng để cho Tương Vương Tinh lưu lạc đến trong tay Addams đế quốc thôi."
Ninh Hữu từ trên tiền tuyến lui xuống, tìm một địa phương không có người, xuất thần nhìn nhẫn không gian trên tay mình.
"Kỳ Tĩnh, tôi nhớ anh......", Mũi Ninh Hữu chua xót, cậu nhẹ nhàng hôn nhẫn trên tay mình một cái, sau đó hít sâu một hơi.
Đem tất cả linh thạch trong nhẫn không gian đều triệu hoán ra.
Cậu dùng linh lực chưa khôi phục được bao nhiêu khắc họa một cái Tụ Linh Trận loại nhỏ, linh khí trong linh thạch điên cuồng xoáy về trung gian, linh khí vốn không thể nhìn thấy lúc này lại biến thành một cỗ lốc xoáy thật lớn, cho dù là những người đang đánh giặc ở nơi xa cũng đều phảng phất như có thể cảm thụ được, năng lượng khủng bố kia thật lớn, khiến cho tâm trí đều run lên.
Mà ở trung tâm mà linh khí tụ tập lại, chính là Ninh Hữu.
Cậu nhắm chặt hai mắt, cảm thụ một đợt lại một đợt năng lượng kia điên cuồng cọ rửa kinh mạch của mình, trước sau dũng mãnh tiến vào trong đan điền của mình, lần nữa áp súc.
Bởi vì lượng linh khí thật sự là quá nhiều, kinh mạch của Ninh Hữu bị xung kích xuất hiện một đạo vết rạn, cái loại đau đớn phảng phất như tổn thương đến thần hồn này, khiến sắc mặt Ninh Hữu không khỏi càng tái nhợt thêm một chút.
Nơi xa, Ngụy Tuấn đang đả tọa đột nhiên mở hai mắt, chau mày, "Không tốt!"
"Có tình huống khẩn cấp, nhanh thông tri cho nhị điện hạ!"
————
Các binh lính của Triệt Na Đế Quốc đều có chút nghi hoặc, Addams đế quốc vốn đang lửa đạn cực kỳ dày đặc, hiện tại lại dần dần dời đi mục tiêu của mình, bọn họ vốn đang bị áp lực cực kỳ lớn hiện tại cũng đã dần dần có thời gian thở dốc.
"Cậu có cảm giác được có chỗ nào không thích hợp không?", Một sĩ binh trong đó hỏi người bên cạnh.
"Cậu là nói trận gió này sao?", Người nọ đè lại súng laser sắp bị thổi bay, ở trong tiếng gió lớn hô lên.
"Không sai", một người khác cũng phóng đại thanh âm của mình, nếu không ở trong trận gió này căn bản là nghe không được, "Vừa rồi còn chỉ là một trận gió nhẹ, hiện tại đã càng ngày càng cường liệt rồi."
"Đám người Addams đế quốc kia hình như là đi về phương hướng trận gió kia rồi!", Một người trầm tư trong chốc lát, nhìn phương hướng bên kia mà xuất thần, "Năng lượng ở bên kia dường như là phi thường khủng bố, rốt cuộc đã xảy ra cái gì vậy?"
Đôi tay Ninh Hữu đánh ra một cái pháp quyết, cả người bay lên trời, những linh thạch bởi vì đã tiêu hao hết linh khí, một đống vỡ vụn thành bột phấn, theo lốc xoáy phiêu tán không còn một mảnh.
Mà lúc này, trong đan điền của Ninh Hữu đã có một viên Kim Đan hồn hậu thần bí, chỉ là bên cạnh Kim Đan lại đang không ngừng bắn toé, dường như chỉ một cái vô ý thôi là toàn bộ Kim Đan liền sẽ nổ mạnh, đem tất cả hết thảy đều hủy trong chốc lát.
Một quả đạn pháo năng lượng cao đánh về phương hướng Ninh Hữu.
Ánh mắt Ninh Hữu ngưng lại, một đạo hồng mang nhanh chóng hiện lên trong ánh mắt cậu, đạn pháo ầm ầm nổ tung ở giữa không trung, năng lượng khủng bố xâm nhập tới bốn phương tám hướng, mà khi xung kích đến trước mặt Ninh Hữu, liền phảng phất như có một lá chắn nhìn không thấy cản trở lại.
Quả đạn pháo năng lượng cao kia chỉ là một cái bắt đầu, tiếp theo chính là công kích dày đặc như mưa.
Chỉ là tất cả công kích đều bị ngăn cản ở địa phương cách hơn ba trăm mét Ninh Hữu, giữa không trung tạc nứt ra một trận lại một trận ánh lửa, sáng lạn dị thường.
"Nơi đó là xảy ra chuyện gì vậy?", Nhìn cảnh tượng kỳ dị ở phương xa kia, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Thạch Hoằng Tuấn tìm không thấy Ninh Hữu nhìn ánh lửa đỏ trên không trung kia, trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm cực kỳ không tốt, đẩy người trước mặt ra, nhanh chóng vọt về phương hướng kia.
"Tiểu Hữu, ngàn vạn lần đừng có là em đấy!", Thạch Hoằng Tuấn nắm chặt tay của mình.
Nơi xa.
Ninh Hữu hơi hơi giơ tay, một phi thuyền quân hạm loại nhỏ liền nháy mắt ầm ầm nổ tung từ giữa không trung, xung kích mãnh liệt làm những mảnh nhỏ đó trở thành hung khí khủng bố.
Thời điểm người trong khu vực nổ mạnh đều hoảng sợ mà chạy tứ tán, một mảnh nhỏ to lớn đột nhiên đánh xuống đỉnh đầu bọn họ, tất cả mọi người đều tuyệt vọng nhắm lại hai mắt của mình. Nhưng mảnh nhỏ này lại ngừng ở địa phương cách đỉnh đầu bọn họ mấy mét, sau đó ầm ầm bay lên.
Ninh Hữu dừng lại ở giữa không trung, trên mặt không có một tia biểu tình.
Đôi tay cậu khẽ nhúc nhích, toàn bộ những mảnh nhỏ nặng ngàn cân của phi thuyền bị hủy bị biến trở thành một đám vũ khí sắc bén, lượn vòng nhằm phía các phi thuyền khác.
Tiếng nổ mạnh vang vọng liên tiếp trong bầu trời đêm.
"Đó là thần sao?", Một người ngửa đầu nhìn thân ảnh Ninh Hữu giữa không trung, lẩm bẩm nói.
"Nhất định là vậy!", Một người bởi vì chiến hỏa mà vừa mới mất đi một cánh tay của mình đầy mặt nước mắt nhìn cảnh tượng hiện tại, "Chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!"
Sau khi Ninh Hữu đập huỷ ba cái quân hạm loại nhỏ xong, Ngụy Tuấn sắc mặt khó coi xuất hiện ở trước mặt cậu.
"Vị đạo hữu này, ngươi có biết đến tột cùng là ngươi đang làm cái gì không?!", Ngụy Tuấn lạnh giọng quát, "Chẳng lẽ ngươi thật sự ngay cả mạng cũng từ bỏ sao?"
Ninh Hữu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không có trả lời bất luận một chữ nào, động tác trên tay lại không ngừng chút nào, một phi thuyền quân hạm loại nhỏ lại bị phá hủy.
Ngụy Tuấn thẹn quá thành giận, nâng tay mình lên, lại không biết nghĩ tới cái gì lại thả xuống, vung tay áo, căm giận trở về trên quân hạm.
Ngay khi Ngụy Tuấn xoay người, Ninh Hữu khống chế không được ho nhẹ một tiếng, máu đỏ tươi từ khóe miệng cậu chảy ra. Ninh Hữu hờ hững chà lau vết máu bên miệng, cường chống thân thể đã vỡ nát, cố lấy một kích cuối cùng.
Cậu đạp lên mảnh nhỏ của quân hạm Addams đế quốc, phi hành về phía nơi xa, phương hướng kia chính là chủ hạm của Addams đế quốc.
Công kích che trời lấp đất giống như một tấm lưới lớn rậm rạp bao phủ lấy Ninh Hữu, đánh thật mạnh vào kết giới mà Ninh Hữu khởi động.
Thân mình Ninh Hữu ngừng lại, cuối cùng vẫn là không có gia cố kết giới của mình, tất cả linh lực đều ngưng tụ trên công kích đang chuẩn bị, mặc cho những lửa đạn đó oanh kích về phía mình.
Kết giới run vài cái, sau đó phát ra một tiếng vang nhỏ, nát.
Toàn bộ những công kích còn dư lại đánh vào quanh thân Ninh Hữu, một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Cứ việc người Addams đế quốc phát ra công kích che trời lấp đất muốn ngăn cản bước chân của Ninh Hữu, nhưng cuối cùng cậu vẫn từ trong một mảnh sóng lửa kia vọt ra, trên má xuất hiện vài đạo vết máu, sắc mặt đỏ dị thường, cậu nhìn quân hạm thật lớn cách đó không xa kia, cười khẽ một tiếng.
Một trận công kích đủ để hủy thiên diệt địa bỗng nhiên từ trong tay Ninh Hữu bạo phát ra, năng lượng khủng bố thoáng chốc đem cơ giáp trước mặt biến thành bột phấn, thời gian phảng phất như dừng lại tại một khắc này.
Bởi vì linh khí trong thân thể tiêu hao quá mức trên diện rộng, Kim Đan vốn đã không ổn định, rốt cuộc duy trì không nổi nữa, ầm ầm nổ tung.
Năng lượng khủng bố từ bên trong phá tan thân thể Ninh Hữu, cơ hồ chỉ là trong thoáng chốc, Ninh Hữu liền mất đi ý thức, từ trên không trung rơi xuống.
Chiếc chủ hạm kia cuối cùng cũng bị hủy dưới công kích khủng bố, sóng lửa nổ tung trong nháy mắt liền đem Ninh Hữu nuốt sống.
——————
Ngực Kỳ Tĩnh bỗng nhiên một trận đau đớn.
"Còn có bao nhiêu thời gian thì tới?", Thanh âm Kỳ Tĩnh có chút khẩn trương.
"Còn có mười phút!", Sĩ quan phụ tá áp lực không nổi tâm tình có chút khẩn trương của mình, "Tướng quân, chúng ta sắp trở về rồi!"
Kỳ Tĩnh đóng đôi mắt lại, đôi tay gắt gao nắm lại, có chút phát run.
*Editor: Hy sinh, hy sinh rồi
h gHxt4
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.