"Đạo hữu nếu đã hỏi, ta lại há có lý không đáp sao?", Người nọ cười nói, dáng vẻ tùy ý, lại mang theo chút ý vị mờ ảo xuất trần, "Ngô* danh Ngụy Tuấn, hôm nay được gặp, quả thật là có duyên." *Ngô: là một kiểu xưng hô đặc biệt Lúc Ninh Hữu nghe được xưng hô của Ngụy Tuấn đối với mình, ngay lập tức hiểu rõ, sắc mặt có chút khó coi, "Ngươi quả nhiên cũng là tu chân giả." "Tự nhiên." "Ngươi đối phó với ta như thế, đến tột cùng là muốn làm gì?" "Tha hương ngộ cố tri*, tự nhiên là muốn thân cận thôi", Ngụy Tuấn cực kỳ hữu lễ nói, chỉ là động tác của hắn lại hoàn toàn không hợp với lời nói, động tác ra tay sắc bén, giơ tay là một đạo kiếm ý làm cho người ta sợ hãi đến tận xương. *tha hương ngộ cố tri: Xa nhà gặp lại bạn cũ "Kiếm tu?!", Trong lòng Ninh Hữu lộp bộp một cái, sắc mặt ngưng trọng. Một cái giao thủ, cánh tay trái của Ninh Hữu liền bị kiếm ý sát ra một vết thương, máu huyết đỏ tươi thấm ra. Sắc mặt Ngụy Tuấn không hề dao động, lại ra một chiêu thức tàn nhẫn. Vách tường kim loại được xưng là chắc chắn nhất, hiện tại đã bị vỡ nát, trong phòng một mảnh hỗn độn. Ninh Hữu một bên muốn ngăn cản công kích của Ngụy Tuấn, một bên lại phải bận tâm đến Thạch Hoằng Tuấn đang hôn mê ở đó, rất nhanh liền sắc mặt trắng bệch chống đỡ không nổi. Động tác trì trệ một cái, công kích của Ngụy Tuấn liền đem cậu đánh bay ra ngoài, hung hăng nện ở trên vách tường. Một ngụm máu tươi từ trong cổ họng cậu phun ra, lúc này Ninh Hữu đã huyết ô đầy người, cả người chật vật không thôi. Ninh Hữu cắn răng cường chống muốn đứng lên, rồi lại vô lực té ngã ở trên mặt đất. Trước mắt cậu xuất hiện một đôi giày màu đen. Ngụy Tuấn đi tới trước mắt cậu, chậm rãi ngồi xổm xuống, "Tuy nói ở chỗ này gặp được ngươi cũng rất không dễ dàng gì, vốn dĩ hẳn là nên nâng đỡ lẫn nhau, nhưng ta thật sự là gặp một chút phiền toái, chỉ có thể làm phiền đạo hữu ngươi thôi. Chẳng qua ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi mà hảo hảo sống sót. Còn người nhà của ngươi, phần nhân quả kia của ngươi, ta cũng sẽ thay ngươi trả lại." Ngụy Tuấn nói xong, liền đem tay đặt ở trên đỉnh đầu Ninh Hữu, linh lực hồn hậu vận chuyển. Ngay tại thời điểm cỗ linh lực kia sắp sửa ăn mòn thức hải của Ninh Hữu thì, linh lực trong cơ thể Ninh Hữu bỗng nhiên tăng vọt, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, trực tiếp đem công kích của Ngụy Tuấn chắn trở về. Ngụy Tuấn vốn không có cảnh giác, liền bị cổ công kích này chấn đến khí huyết cuồn cuộn. Chờ đến khi hắn phản ứng lại được, Ninh Hữu đã mang theo Thạch Hoằng Tuấn thối lui đến cửa. Mày Ngụy Tuấn nhăn lại, ngữ khí âm trầm, "Trong cơ thể ngươi sao có thể vẫn còn linh lực được?!" Dứt lời, hắn quét mắt nhìn quanh thân Ninh Hữu một chút, thanh âm lạnh băng, "Tiểu tử kia quả nhiên đúng là đồ phế vật, thế nhưng vẫn chưa mang vòng khóa linh lên cho ngươi!" Ninh Hữu đâu rảnh để ý đến hắn nói, đè nén khí huyết quay cuồng của mình xuống, khiêng Thạch Hoằng Tuấn liền toàn lực chạy hướng ra bên ngoài. Bọn họ tuyệt đối không thể chết ở chỗ này được! Ngụy Tuấn cười nhạo một tiếng, căn bản không đem cậu chạy trốn để vào mắt, phảng phất giống như mèo vờn chuột vậy, cứ như trêu chọc mà truy đuổi ở phía sau. Binh lính bao vây phía trước Ninh Hữu càng ngày càng nhiều, Ninh Hữu vốn đã như đèn sắp dầu lúc này xử lý những người này lại cực kỳ gian nan, tốc độ của cậu cũng càng ngày càng chậm. Tránh thoát khỏi một đạo công kích súng laser, Ninh Hữu quỳ rạp xuống đất, cảm nhận được Ngụy Tuấn ở phía sau đang từng bước ép sát, Ninh Hữu có chút tuyệt vọng. Chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này sao? Đúng lúc này, trên phi thuyền bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cảnh báo chói tai. Ba đội binh lính tinh nhuệ tiến công vào, cùng những người bao vây trước mặt Ninh Hữu đánh thành một đoàn. Lúc này Ninh Hữu mới có cơ hội thở dốc, trong lòng có hy vọng, nghẹn một hơi, cực lực chạy về phía trước. Ngụy Tuấn gầm lên một tiếng, kiếm ý tước cốt nhập phủ, Ninh Hữu cũng không có giảm tốc độ để chống cự lại công kích của hắn, ngược lại ngạnh sinh sinh nhận lấy một kích đó, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, chỉ một khoảng cách ngắn ngủi như vậy, Ninh Hữu cũng đã tới bên trong đội ngũ của Triệt Na Đế Quốc. Dưới sự yểm hộ của binh lính, Ninh Hữu chống đỡ một chút ý thức cuối cùng rời khỏi phi thuyền. Cậu vốn dĩ cho rằng Ngụy Tuấn sẽ đuổi theo, lại không biết vì sao Ngụy Tuấn kia bị quân đội Triệt Na Đế Quốc vây công, lại không có một tia ý tứ công kích nào, chỉ là sắc mặt khó coi rời khỏi vòng chiến. Sau khi đã xác định an toàn, tâm thần Ninh Hữu lập tức thả lỏng xuống, trước mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh. Chờ khi cậu tỉnh lại, đã là hai giờ sau, cậu cùng Thạch Hoằng Tuấn đều đã về tới trong doanh địa của Triệt Na Đế Quốc. Mà lúc này, Thạch Hoằng Tuấn đã trong hôn mê tỉnh lại từ lâu, từ trong miệng người bên cạnh đã biết được những chuyện đã trải qua. "Tiểu Hữu, thật xin lỗi", sắc mặt Thạch Hoằng Tuấn có chút ảm đạm, "Lần này đã liên lụy đến em rồi." Ninh Hữu lắc lắc đầu, cảm xúc cũng có chút hạ xuống, "Anh Tấn...... chuyện của Tấn Giang chúng ta ai cũng không thể đoán trước được, hơn nữa chuyện xảy đến với các anh chỉ sợ đều là bởi vì em mà dựng lên, bọn họ hẳn là đều hướng về phía em mà tới. Nếu thật phải tính liên lụy, chỉ có thể nói là em liên luỵ đến mọi người. Hơn nữa chị Ôn......" Thanh âm của Ninh Hữu có chút gian nan, "Chẳng qua chuyện chị Ôn em đã thay chị ấy báo thù rồi, hy vọng có thể để cho chị ấy trên trời có linh thiêng an giấc ngàn thu." "Cô ấy nhất định sẽ", Thạch Hoằng Tuấn nhìn không trung bên ngoài, có chút xuất thần. Mười lăm phút sau, bộ chỉ huy hạ mệnh lệnh xuống, triển khai tổng tiến công. Ninh Hữu cùng Thạch Hoằng Tuấn đều trở về chỗ quân đội của mình, triển khai một đợt lại một đợt đối kháng mãnh liệt. Bởi vì lúc trước tiểu đội đã tập kích bất ngờ, một phi thuyền trung tâm của Addams đế quốc đã chịu đòn nghiêm trọng, độ uy hiếp rơi xuống khoảng lớn, Triệt Na Đế Quốc thừa dịp cơ hội này mạnh mẽ công kích. Ở thời điểm ý thắng đã hiện ra, lại xảy ra một sự kiện, khiến tâm mọi người đều trầm xuống đáy cốc. Thương thuyền* vật tư của Lâm gia bay tới đây, tiến hành bổ sung vật tư cho quân đội Addams đế quốc, cùng với bổ sung vũ khí. Mà Lâm gia làm nhất đẳng** thế gia, thế lực ở trên Tương Vương Tinh cũng cực kỳ khủng bố, lúc này đây bọn họ làm phản, quân tư dự trữ của Triệt Na Đế Quốc liền đều xảy ra vấn đề không nhỏ. *thương thuyền: phi thuyền buôn bán **nhất đẳng: hạng nhất, nhưng ta thấy để thế nghe hay hơn Sau đó, hỏa lực của Addams đế quốc tăng lên gấp đôi, phòng ngự trên Tương Vương Tinh đã sắp chịu đựng không nổi. Lập tức, bọn họ sẽ phải bại. Đạn pháo nổ tung ở phía sau, Ninh Hữu triển khai thần thức, lọt vào tai tất cả đều là tiếng khóc la tuyệt vọng. "Cho dù tất cả chúng ta đều phải chết, cũng phải cam đoan trước khi chúng ta chết không thể để cho người Addams đế quốc bước vào Tương Vương Tinh của chúng ta một bước nào!", một sĩ binh bên cạnh Ninh Hữu nghẹn ngào hô. "Thề sống chết bảo vệ Tương Vương Tinh!" "Thề sống chết bảo vệ Tương Vương Tinh!", Người chung quanh đều đồng thanh kêu lên, trong thanh âm toàn là quyết tuyệt cùng dự cảm hẳn phải chết. Nhìn những người chung quanh này, Ninh Hữu bỗng nhiên có chút hoảng hốt, trong lòng trống trơn. Trên Tương Vương Tinh có cha mẹ của cậu, người nhà, bạn bè, cậu tuyệt đối không thể để họ lưu lạc đến nông nỗi như thế được! *Editor: câu nói bất hủ, chiến tranh luôn mang đến đau thương
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]