Sao trên trời rơi xuống, một ngôi sao sáng rơi vào lòng tôi.
Cách lớp vải và bông vừa dày vừa nặng, cách lớp da và lông của nhân loại, Thẩm Miên ôm Dung Duyệt thật chặt. Anh có thể cảm nhận được cơ thể của Dung Duyệt lạnh ngắt, hơn nữa đang run rẩy. Anh khép tay, dán đầu lên cổ hắn, trong đêm đông dài đằng đẵng phả ra hơi thở ấm áp.
Anh đang ôm trong tay bộ da xinh đẹp nhất cùng linh hồn bí ẩn nhất thế giới.
“Bắt được em rồi.” Thẩm Miên cảm thấy mỹ mãn, lúc này đây, anh đã không còn sở cầu gì.
Dung Duyệt cựa quậy muốn quay đầu nhìn anh, nhưng vì góc độ và quần áo, hắn làm thế nào cũng không nhìn được.
Hai người họ không biết ôm bao lâu, cho đến khi gió lạnh thổi qua, đồng thời run lên một cái.
“Còn ở đây chúng ta sẽ chết cóng mất, về nhà trước đi!” Thời khắc mấu chốt, Thẩm Miên tỉnh táo đưa ra phán đoán. Anh kéo Dung Duyệt lên, sau đó dắt tay hắn, đi được nửa đường, anh cởi ra một chiếc găng tay, đeo lên tay kia của Dung Duyệt, sau đó dùng bàn tay không đeo găng nắm lấy bàn tay mịn màng của Dung Duyệt.
Dung Duyệt siết chặt ngón tay.
Hai người đi tới bến xe buýt, Thẩm Miên nương theo ánh đèn đường nhìn trạm dừng, phát hiện chuyến xe cuối cùng đã đi mất. Con đường phía trước tối đen như mực, chờ thế nào cũng không thể đón được chuyến xe về nhà.
Thẩm Miên thở dài. “Gần đây có khách sạn không?”
Dung Duyệt gật đầu rồi kéo anh đi.
Khách sạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-sat-vach-dep-nhu-hoa/1050079/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.