“Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em”
– “Tôi yêu em” của Puskin
Ba người đứng đối diện, im lặng không nói.
Tô Thu Vũ thấy bọn họ nắm tay nhau, bàn tay dưới áo cô cũng nắm chặt, móng tay gần như bấm vào da thịt, tầm mắt trở nên mơ hồ.
“Không ngờ cậu lại về trấn Lung Cảnh, bất ngờ thật đấy.” Cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Thẩm Miên.
“Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, người tôi quen ở đây, ông bà tôi cũng ở đây một thời gian dài.” Thẩm Miên kéo tay Dung Duyệt rồi đút vào túi áo mình. Thái độ của anh thản nhiên như thể đối diện chỉ là người qua đường bình thường.
Tô Thu Vũ hé miệng, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Thẩm Miên “ừ” một tiếng. “Để sau đi.” Dứt lời, anh lướt qua Tô Thu Vũ.
Lúc Thẩm Miên đi ngang qua cô, Tô Thu Vũ túm lấy cánh tay anh. “Chỉ lần này thôi!” Cô vội vàng nói. “Lần cuối cùng! 4 giờ chiều nay, tôi đợi cậu ở quán cà phê cạnh trường.”
Thẩm Miên cau mày.
Tô Thu Vũ nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu trước nay chưa từng có.
Thẩm Miên muốn đi, nhưng cô không chịu buông tay. Anh đành phải gật đầu, tạm thời đồng ý cô.
Tô Thu Vũ mím môi dưới, không biết anh có hiểu hay không, thế nhưng cô cũng chỉ có thể mong là anh hiểu. “Tôi có chuyện rất quan trọng, chúng ta không gặp không về.”
Thẩm Miên thở dài, không coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-sat-vach-dep-nhu-hoa/1050078/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.