Mỗi lần câu nói “tôi yêu cậu” treo bên miệng, tôi đều xấu hổ, chỉ có thể mặc hắn dùng sức ôm lấy mình. Đến bây giờ, tôi đã đòi hỏi ở Sendoh nhiều tình yêu cùng sự quan tâm, lúc bị hắn trêu chọc sẽ chỉ tức giận đỏ mặt, lại quên mất tình cảm cũng cần được biểu đạt. Có lẽ những lúc hắn trêu chọc tôi như thế, cũng là kì vọng đổi lấy một lời tâm tình nơi tôi, nhưng tôi lại chưa bao giờ nói với hắn.
Thời điểm ghi danh học đại học, tôi lựa chọn đại học S của Kanagawa. Cũng không phải là không tham vọng muốn ra ngoài xông xáo, chỉ là do tôi quá lưu luyến cuộc sống ở đây, lưu luyến người bên cạnh, chỉ muốn an tâm lưu lại nơi này, không muốn rời khỏi Sendoh.
Tôi không cần một nơi mà tôi có thể ở lại. Tôi chỉ cần một người muốn tôi ở lại — đó là Sendoh.
Chỉ là những lời này tôi không nói với hắn. Nhưng lại không ngờ rằng, năm đó chúng tôi lại chia xa.
Sendoh sắp theo người nhà rời khỏi Kanagawa, rời khỏi Nhật Bản.
Vẫn là mảnh biển cũ xưa kia, tiếng sóng ầm ầm bên tai vang dội.
Đó là lúc tôi thấy hắn trầm mặc nhất. Có lẽ hắn đang chờ, chờ tôi nói một câu muốn hắn ở lại. Nhưng tôi nắm chặt tay, cuối cùng làm ra vẻ bản thân trấn định mà nói với hắn: “Có thể ra nước ngoài học tập là cơ hội rất quý đó, cố mà trân trọng nha.”
Tôi chỉ nhìn thấy trong cặp mắt kia, quang mang dần dần ảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-nam-ay/3253608/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.