Chim ch.óc bên ngoài nhà cây vẫn hót không ngừng, Hạ Tuế An rụt phắt cái chân như đang làm việc ác lại, lắp bắp: "Xin, xin lỗi."
Nàng quay mặt đi.
Ánh mắt rơi vào khoảng không, trở nên hoảng hốt, má nóng bừng.
Trên mặt Kỳ Bất Nghiên không hề có chút lúng túng nào, hoặc có thể nói hắn vẫn thiếu hụt loại cảm xúc này, chỉ là vừa mới ngủ dậy, trong mắt như có lớp sương ẩm, mờ mịt, đuôi mắt hồng hơn bình thường.
Tuy Hạ Tuế An biết nam giới vào buổi sáng có thể đều gặp phải vấn đề này, rất bình thường, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Lần trước, Kỳ Bất Nghiên vì nàng quậy phá trong lòng mà xuất hiện phản ứng.
Cũng là bình thường.
Vẫn câu nói đó, đây thuộc về bản năng cơ thể con người, có thể không bao hàm bất kỳ tình cảm nào, huống hồ lúc này là buổi sáng, xuất hiện phản ứng càng không pha tạp những thứ khác, không phải vì nàng.
Nghĩ đến đây, Hạ Tuế An thoải mái hơn chút, nhưng nàng không biết Kỳ Bất Nghiên sẽ xử lý thế nào, là dùng tay như lần trước, hay đợi tự bình phục.
Bất kể là trường hợp nào, vẫn nên xuống dưới nhà cây đợi hắn thì hơn.
Hạ Tuế An vội vàng bò dậy.
Nàng nói nàng đợi hắn ở bên dưới.
Kỳ Bất Nghiên ngẩng đầu, nhìn bóng dáng bỏ chạy trối c.h.ế.t của Hạ Tuế An, không quan tâm lắm đến phản ứng của mình, dù sao trước đây cũng từng thử vài lần, nhưng lần này thời gian bình phục lâu hơn một chút.
Hắn vừa mơ thấy Hạ Tuế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5207668/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.