Tay Kỳ Bất Nghiên bị nước trà ấm rửa đến ửng đỏ, làn da trắng hồng, tùy ý đặt trên bàn gỗ, đầu ngón tay rũ xuống mép bàn.
Hôm nay không đeo hộ uyển, vết thương c.ắ.t c.ổ tay sẽ không lành nhanh như vậy, hạn chế đeo hộ uyển được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu không sẽ đè lên vết thương đó. Cổ tay thấp thoáng ẩn hiện trong ống tay áo màu chàm rộng thùng thình vì không còn sự ràng buộc.
Chuỗi bạc bướm rũ xuống trên cục xương nhô lên ở bên cổ tay.
Hạ Tuế An cúi người xem vết thương của hắn.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Đoạn cổ tay vốn dĩ rất đẹp đẽ giờ đầy những vết sẹo không thể xóa nhòa.
Mấy ngày nay, Hạ Tuế An đều bôi t.h.u.ố.c cho Kỳ Bất Nghiên, vết thương chưa đóng vảy, thịt còn hơi lật ra ngoài mới trông không đáng sợ đến thế.
"Còn đau không?" Ngoài việc bôi t.h.u.ố.c cho hắn, nàng không dám chạm linh tinh vào vết thương.
Kỳ Bất Nghiên: "Cũng tàm tạm."
Sao có thể chứ? Hạ Tuế An không tin, cổ tay kia của hắn có vết thương mới rạch sáng sớm nay, hôm nay là ngày thứ ba cho tục mệnh cổ trong cơ thể cha Chung Lương uống m.á.u, hoàn thành trước khi Tam Thiện chân nhân đến.
Kỳ Bất Nghiên không muốn ở lại nơi này quá lâu, hôm qua đã bảo Chung Lương lan truyền tin tức, nếu có thể, để Chung Lương lan truyền tin tức sau ngày hôm nay, Tam Thiện chân nhân ngày mai đến sẽ tốt hơn.
Nhìn vết thương còn rỉ m.á.u, Hạ Tuế An vô thức há miệng thổi nhẹ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5201593/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.