Nàng trầm ngâm nói: "Bọn họ không làm hại ngươi, ngươi lại muốn g.i.ế.c bọn họ, đây chính là lạm sát vô tội, trong nhận thức của người đời là không đúng. Nếu bọn họ làm hại ngươi, ngươi có thể trả thù."
Kỳ Bất Nghiên nhìn Hạ Tuế An hồi lâu.
Nhìn đến mức nàng mất tự nhiên.
Hạ Tuế An ngừng vẽ vòng tròn trên đất, hoang mang nói: "Ta nói sai rồi sao?"
"Không phải."
Kỳ Bất Nghiên cầm lấy ngón tay vừa vẽ vòng tròn của nàng, lau đi bùn đất dính trên đó, giống như không dung thứ được thú cưng làm bẩn chính mình: "Đây là lần đầu tiên có người giải thích cho ta từ 'lạm sát vô tội' này."
Đúng và sai, phải và trái.
Từ nhỏ đến lớn, đều không tồn tại đối với hắn.
Trước kia, trong thế giới của Kỳ Bất Nghiên chỉ có cổ, hiện tại, thế giới của Kỳ Bất Nghiên có thêm một người, là Hạ Tuế An nhặt về nuôi, nàng sống động hơn cổ, hắn bỗng nhiên muốn nuôi nàng thật lâu.
Hạ Tuế An nhìn Kỳ Bất Nghiên dùng vạt áo màu chàm của hắn lau tay cho nàng, nàng dường như cũng đã quen việc hắn đối xử với nàng như vậy, không rụt tay về.
Khi thiếu niên rũ mắt xuống trông quá mức vô hại.
Nàng nhìn thêm vài lần.
Kỳ Bất Nghiên không tiếp tục đề tài lúc trước nữa, sau khi lau sạch tay cho Hạ Tuế An thì đứng dậy, định đi lên núi Đăng Vân.
Hạ Tuế An cũng đứng lên.
Dưới chân núi có một tấm bia đá rất rõ ràng, là do Huyền Diệu Quan xây trên núi lập nên, trên bia đá viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5075176/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.