Tô Ương cùng mấy người nằm rạp xuống vị trí Hạ Tuế An và Kỳ Bất Nghiên vừa rơi xuống để nghe ngóng, bọn họ ở lại trong mộ thất cũ đã lâu, gọi vọng xuống cũng không thấy ai trả lời, hai người kia cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Thẩm Kiến Hạc nhặt một hòn đá dưới đất ném vào phiến đá đã khép kín.
Bên trong chắc chắn có cơ quan gì đó, nếu không thì chẳng tự nhiên mà nhốt hai người sống sờ sờ vào trong.
Mặc cho Thẩm Kiến Hạc ném thế nào, phiến đá ngoài vài vết trầy xước ra thì chẳng hề nứt vỡ, cứng như kim cương.
Dùng đá ném phiến đá rõ ràng không phải là lựa chọn sáng suốt, hắn toát mồ hôi đầm đìa, vứt hòn đá đi, thở hồng hộc quay lại hỏi Tô Ương: "Các người xuống mộ có mang theo t.h.u.ố.c nổ không?"
Tô Ương: "Ngươi muốn cho nổ chỗ này?"
Hắn lau mồ hôi: "Chứ còn gì nữa?"
Nàng ta phủ quyết: "Không được, chúng ta không nắm rõ cấu trúc cổ mộ, tùy tiện dùng t.h.u.ố.c nổ sẽ gây ra hậu quả khó lường."
Thẩm Kiến Hạc, người từng theo sư phụ xuống không ít ngôi mộ, bỗng chốc trở nên cứng rắn.
"Tuy ta không có bản đồ xây dựng cổ mộ, nhưng chỉ cần liếc qua ta cũng biết cho nổ chỗ này sẽ không ảnh hưởng đến nơi khác, cổ mộ lớn như vậy, nổ một chỗ nhỏ xíu thì sập thế nào được?"
Tô Ương dường như bị hắn thuyết phục.
Thẩm Kiến Hạc đưa tay ra hỏi nàng t.h.u.ố.c nổ.
"Chúng ta không có t.h.u.ố.c nổ." Tô Ương áy náy nói, "Vốn dĩ có chuẩn bị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5037999/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.