Nàng ấy ôm sách trong lòng, trên tóc vương những hạt mưa phùn như bụi đường.
Hà Hoa không biết nói.
Nhưng Hạ Tuế An lại cảm thấy nàng ấy đang hỏi họ là ai, tại sao lại đến đây, còn xem trộm sách của nàng ấy.
Tuy nhiên Hà Hoa lại tỏ ra rất bình tĩnh, cũng rất thông minh, đặt sách xuống, lấy bút mực viết chữ, hỏi họ có phải muốn biết chuyện về Yến Vương Yến Vô Hành không, nhưng lại không hỏi lý do.
Nếu không phải có hứng thú với Yến Vô Hành, sẽ không chăm chú đọc cuốn sách Hà Hoa để trên án thư như vậy, mà chỉ coi như tạp ký vô dụng.
Hạ Tuế An trả sách lại cho nàng ấy.
"Đúng vậy."
Hà Hoa lại cười, trong mắt ánh lên ngấn lệ, như giọt nước mắt vui mừng, nàng ấy lau khóe mắt, lại cầm bút viết một dòng chữ: "Các người muốn biết gì, ta có thể kể cho các người nghe."
Nhớ ra một chuyện, Hà Hoa viết thêm: "Nhưng hôm nay không được, ta còn có việc phải làm, ngày mai các người hãy quay lại tìm ta nhé. Ta nhất định biết gì nói nấy, nói hết những gì mình biết, được không?"
Trong lòng Hạ Tuế An dấy lên một cảm giác là lạ.
Không phải cảm giác kỳ lạ đối với con người Hà Hoa, mà là đối với chuyện này. Tại sao Hà Hoa biết họ muốn tìm hiểu về Yến Vô Hành lại kích động như vậy, thậm chí không quan tâm đến mục đích của họ, cũng muốn kể.
Người bình thường thấy họ lẻn vào, còn tỏ ra hứng thú với đồ đạc trong nhà mình, phản ứng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5016106/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.