Trên đường trở về, Giản Lan theo ánh đèn mờ trộm nhìn Phó vọng rất nhiều lần.
Trong xe rất tối, ngẫu nhiên lại có ánh sáng đèn đường chiếu vào, dừng trên người anh, để lại một vầng sáng loang lổ mơ hồ, lại rất nhanh biến mất qua làn xe.
Nhưng biểu tình anh cất giấu trong bóng đêm thì lại không thể nhìn rõ được.
"Chị ngắm tôi làm gì?" Phó Vọng mắt nhìn phía trước, thanh âm bình tĩnh đến bất bình thường, không hề giống âm thanh cố ý làm nũng bình thường.
Giọng nói như vậy như lại khôi phục lại thời điểm bọn họ vừa mới biết nhau, vẫn ôn nhu như cũ nhưng lại thiếu đi sự thân mật.
Giản Lan nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Sao cậu bình tĩnh như vậy?"
"Bởi vì tôi quan tâm quá nhiều chị sẽ tức giận." Ngón tay thon dài của Phó Vọng gõ bên cạnh tay lái, vẫn chuyên tam lái xe như cũ, nhìn qua chỉ như thuận miệng trả lời câu hỏi của cô.
Ở chỗ Giản Lan không nhìn tới, cằm anh căng chặt lại, trong mắt nổi lên lệ khí và hàn ý mãnh liệt.
"Đừng nóng giận." Giản Lan chủ động ném áo khoác Đàm Tiêu vào ghế sau.
Tuy rằng bọn họ hiện tại không phải quan hệ nam nữ nhưng nếu chỉ cần hành động đơn giản này có thể trấn an được đứa nhỏ này, cô đương nhiên nguyện ý làm.
Hàn ý trong mắt Phó Vọng hơi lui xuống, "Ừm."
Trên đường trở về, Giản Lan không mở miệng nữa mà chỉ lướt Weibo.
Quả nhiên chuyện Đàm Tiêu đưa áo khoác cho cô đã lên hot search.
#Đàm Tiêu mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mac-benh-co-chap-lua-doi-toi/1658060/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.