Phía sau quầy thu ngân có một chiếc áo khoác đang vắt ở đó, anh liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó là áo của Tiểu Đào, ánh mắt tức khắc trở nên sắc bén.
Khi món ăn được bưng lên, anh liếc xéo ông chủ một cái, trầm giọng hỏi: “Trong tiệm không có nữ phục vụ sao?”
Ông chủ bưng bát mì ra khỏi khay, đặt lên trên bàn cho anh, cũng không thèm ngẩng đầu lên liền đáp: “Buôn bán nhỏ như vậy còn thuê phải nhiều người như vậy làm gì? Chỉ sợ đến cuối tháng không phát nổi tiền lương.”
Lưu Môn Đình một tay cầm đũa, một tay cầm khăn giấy, chậm rãi chà lau vài cái, “Phải không? Tôi thấy việc kinh doanh của quán anh khá tốt đấy chứ. Nhưng mà, nếu trong tiệm chỉ có đàn ông, vậy sao ở kia lại có áo khoác kiểu nữ?”
Ông chủ khựng lại một lát, “Là của khách hàng để quên thôi.”
Lưu Môn Đình: “À, phải không? Cái người khách hàng này cũng quá sơ ý.”
Ông chủ đứng dậy, “Món ăn đã bưng lên rồi, anh không ăn sao?”
Lưu Môn Đình dùng chiếc đũa gắp mấy sợi mì, ăn một ngụm, “Hương vị không tồi.”
Ông chủ thu dọn bàn ăn sạch sẽ, dùng giẻ lau khô cái bàn, “Vốn dĩ đã không tồi.” Không biết vì sao, anh ta cực kì chán ghét những người đàn ông mặt mày bóng bẩy, đến quán mì mà còn phải tây trang nhãn hiệu cao cấp, đây là muốn đánh vào mặt ai?
Hừ, đồ đàn ông bóng bẩy.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-co-chap-phai-ngoan/3304535/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.