Đường Uyển Tâm nói rất thong thả ung dung, dứt lời vì để tỏ rõ sự tiếc nuối của mình, cô còn khẳng khái nói: “Nếu Mạnh Lan nhất định muốn đến nhà làm khách, vậy...... Vậy cháu nhường phòng cho cậu ấy nhé?”
Lời này vừa thốt ra, cả người Mạnh Hinh run lên. Để chính chủ nhường chỗ cho một người ngoài còn chưa xem bát tự, bà ta dám đồng ý sao?
Bà ta có thể đồng ý sao?
“Ha hả, Tâm Tâm hay nói đùa quá.” Mạnh Hinh vuốt vuốt tóc mái trên trán, che giấu tâm tình, mềm giọng dịu dàng nói: “Sao Lan Lan có thể ở trong phòng của cháu được? Không được, không được.”
Đường Uyển Tâm: “......”
Hãn còn muốn mặt mũi cơ à.
Đường Thắng lên tiếng, “Nếu không thì như vậy đi. Hôm sau để chú thu dọn một chút rồi sẽ chuyển ra khỏi phòng đó, sau đó để Lan Lan hãn chuyển vào nhé?”
Tính toán của Mạnh Lan lại lần nữa thất bại, trong lòng hận không thể bóp chết Đường Uyển Tâm, nhưng trên mặt vẫn trưng ra nụ cười dịu dàng, “Cảm ơn chú Đường.”
Đường Thắng vẫy vẫy tay.
Đường lão phu nhân nhìn vết thương trên cánh tay của Mạnh Lan cũng cảm thấy đau thay cô ta, bà ngước mắt nói với người giúp việc: “Lấy hòm thuốc đến đây.”
Người giúp việc gật đầu, cầm hòm thuốc đi tới.
Đường lão phu nhân chưa kịp nhận lấy, Đường Uyển Tâm đã đứng ra, “Bà nội, để cháu làm cho.”
Mạnh Lan thấy thế có chút không vui, cô ta lên tiếng: “Mọi người không cần lo lắng, vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-co-chap-phai-ngoan/3304484/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.