Chương trước
Chương sau
“Long Hổ sơn Vũ Y Khanh Tướng lẽ nào chỉ có chừng đó thực lực?” Phi Hiên giơ tay phải, ra dấu ‘mời’. “Dù sao nếu tới đại hội đại thống chắc chắn sẽ gặp ngươi, chẳng bằng tỷ thí một trận ở đây trước đã.”

Vương Xuyên mỉm cười, lùi lại phía sau vài bước, không ngờ thân thể lại từ từ tiêu tán: “Ngươi sai rồi, ta tới đây không phải muốn giao chiến với ngươi.”

Lý Phàm Tùng ôm kiếm bực bội nói: “Hắn chỉ muốn ngăn cản chúng ta, khiến chúng ta lỡ mất đại hội đạo thống.”

Phi Hiên cau mày: “Muốn phá Cô Hư trận này không dễ, hắn dựa thế.” “Dựa thế?” Lý Phàm Tùng nghi hoặc nói.

“Trước đây quốc sư đã thiết lập ba đạo cấm chế trong cung, ngoại trừ

chính ông ấy thì chỉ có hoàng tộc mới biết cấm chế này. Chắc bỆ hạ đã tạm thời giao cấm chế cho hắn mượn, bây giờ Cô Hư trận của Vương Xuyên mượn thế ba đạo cấm chế, cho nên rất lợi hại.” Phi Hiên thở dài nói.

“Ta đã bảo nên rời khỏi Thiên Khải thành từ sớm rồi mà...” Lý Phàm Tùng oán giận nói.

Khâm Thiên giám.

“Sao Phi Hiên và Lý Phàm Tùng còn chưa về, đại hội đạo thống sắp bắt đầu rồi.” Phó giam chính Đàm Trạch nhíu mày nói.

Hoàng Côn Luân đi từ ngoài cửa vào: “Trong cung đưa tin tới nói Phi Hiên và Lý Phàm Tùng đang trừ ma tới thời khắc mấu chốt, không thể đi khỏi, đại hội đạo thống vẫn cử hành đúng giờ như thường lỆ.”

Đàm Trạch cả giận nói: “Làm gì có chuyỆn trùng hợp như vậy?”

Hoàng Côn Luân thở dài: “Xem ra tất cả những chuyỆn này là bố trí cố tình nhắm vào Khâm Thiên giám chúng ta. Trước khi giam chính về cõi tiên đã giao phó cho chúng ta giúp Phi Hiên bước lên vị trí quốc sư, bây giờ đại hội đạo thống đã sắp tới, mà hắn lại bị triệu vào cung như vậy!”

“Thiên sư.” Một tiểu đạo đồng vội vội vàng vàng đi tới. “Có chuyỆn gì?” Đàm Trạch hỏi.

“Lan NguyỆt Hầu phái người tới mời, nói bên Thanh Tịnh viện đã thu xếp xong xuôi, mời các vị thiên sư tới.” Tiểu đạo đồng trả lời.

Đàm Trạch cười lạnh: “Còn tới giục rất kịp thời nữa chứ.” Hoàng Côn Luân nhíu mày nói: “Làm sao bây giờ?”

“Đi mời Tạ tiên sinh.” Đàm Trạch nói với tiểu đạo đồng.

Tiểu đạo đồng vội vàng trả lời: “Tạ tiên sinh đã lên xe ngựa đi trước rồi, ngài ấy nói các vị thiên sư không cần lo lắng, đến lúc đó ngài ấy sẽ xuất hiện ở Thanh Tịnh viện.”

Đàm Trạch kinh ngạc: “Tạ tiên sinh nói vậy thật à?”

Tiểu đạo đồng lén lút mỉm cười một tiếng: “Tạ tiên sinh đúng là liệu sự

như thần, ngài ấy nói chắc chắn phó giam chính sẽ hỏi như vậy. Ngài ấy còn nói nếu phó giam chính không tin ngài ấy thì cần gì phải hỏi.”

Hoàng Côn Luân cười nói: “Vị Nho Kiếm Tiên này đúng là thần nhân.”

“Vậy thì đi thôi.” Đàm Trạch thở dài: “Nếu cuối cùng không hoàn thành được giao phó của giam chính, chúng ta đành rời khỏi Khâm Thiên giám, rời khỏi Thiên Khải thành thôi.”

Thanh Tịnh viện.

Xung quanh viện là hàng loạt Hổ Bí lang vây quanh một khu đất trống cho các đạo nhân tỷ thí. Bên ngoài điện là một cái đài cao, chỉ để bốn người

ngồi. Bốn người này bao gồm người chủ quản của đại hội đạo thống lần này - Lan NguyỆt Hầu cùng với ba giám khảo đánh giá - đương nhiên là ba vị thiên sư Khâm Thiên giám, Đàm Trạch, Hoàng Côn Luân và Triệu Truyền Diệc.

Nhưng mắt thấy đại hội đạo thống đã sắp bắt đầu, bên trên lại có thêm một chỗ ngồi, người ngồi trên đó đương nhiên là Lôi Vô Kiệt bị

Lan NguyỆt Hầu kéo tới.

“Trước khi đại hội đạo thống kết thúc, kính mời Lôi huynh đỆ ngoan ngoãn ở lại nơi này.” Lan NguyỆt Hầu chậm rãi uống trà, cười nói.

Lan NguyỆt Hầu lại không cười: “Hầu gia, ta đáp ứng ngươi sẽ không gây chuyỆn, ngươi cho ta đi đi.”

Lan NguyỆt Hầu lắc đầu: “Ta không tin.”

“Đã tới nơi này rồi ngươi còn không tin?” Lôi Vô Kiệt cả giận nói.

“Ta sợ ngươi thấy chuyỆn sắp tới sẽ không nhịn được.” Lan NguyỆt Hầu cười nói.

“ChuyỆn gì?”

“Ngươi đang đợi Phi Hiên?” “Đương nhiên rồi.”

“Nhưng hắn sẽ không tới.” “Vì sao?”

“Bởi vì hắn được triệu vào cung trừ tà, nhưng trong cung không có tà ma gì, chỉ có cấm chế.” Lan NguyỆt Hầu vẫn chậm rãi uống trà nhưng Lôi Vô Kiệt lại không nhịn được. Hắn muốn đứng dậy nhưng lại bị Lan NguyỆt Hầu giơ tay ấn xuống: “Nơi này có một ngàn Hổ Bí lang, ngươi giết sạch là đi được.”

“Sao phải như vậy? Chẳng qua vì Phi Hiên là bằng hữu của chúng ta?

Chúng ta đã từ bỏ ngôi vị hoàng đế rồi, hắn còn sợ không muốn cho Phi Hiên vị trí quốc sư?” Lôi Vô Kiệt hạ giọng quát.

“Ngươi không hiểu, người ngồi trên vị trí đó vốn chưa bao giờ tin tưởng ai tuyỆt đối cả. Năm xưa quan hỆ giữa tiên đế và Lang Gia Vương ra sao?

Nhưng cuối cùng khi Lang Gia Vương huynh tự sát, tiên đế lại chẳng hề

ngăn cản. Huống chi bây giờ bỆ hạ và Tiêu Sắt vốn chẳng hề thân thiết, thậm chí có một quãng thời gian còn như nước với lửa. Tuy quốc sư không có thực quyền nhưng địa vị rất cao, để vị trí đó cho bằng hữu của Tiêu Sắt u? Hắn không làm được.” Lan NguyỆt Hầu cười nói.

Lôi Vô Kiệt cười lạnh: “Bây giờ ta đã hiểu vì sao Minh Đức Đế lại đuổi hết các huynh đỆ ra khỏi Thiên Khải thành nhưng vẫn giữ lại mình ngươi.

Cũng hiểu vì sao trải qua hai triều đại, ngươi từng thân thiết với Tiêu Sắt hơn nhưng vẫn được Tiêu Sùng giao chức vị cao. Kim Y Lan NguyỆt Hầu, thật là tài giỏi.”

“Thế gian này chẳng dễ gì cân bằng được, ta chỉ cố gắng duy trì cân bằng này mà thôi.” Lan NguyỆt Hầu cười nói: “Huống hồ, sao ngươi phải ra tay?

Nếu Phi Hiên thật sự có năng lực lên làm quốc sư, vậy cấm chế trong cung làm sao vây được hắn? Thật ra trong lòng ta cũng thấy mong chờ, mong đến cuối cùng ta sẽ thấy vị tiểu đạo đồng đó.”

“Hầu gia.” Một giọng nói già nua vang lên, Lan NguyỆt Hầu và Lôi Vô Kiệt quay đầu lại, chỉ thấy ba vị lão thiên sư của Khâm Thiên giám đều đã tới. Lan NguyỆt Hầu gật đầu nói: “Vất vả cho ba vị thiên sư rồi.”

“Hầu gia mới là vất vả, nên mới vội vàng giục chúng ta tới như vậy.” Đàm Trạch sắc mặt vừa âm trầm vừa tức tối ngồi xuống, hai vị thiên sư còn lại cũng lần lượt ngồi xuống, không nói năng gì, có vẻ đều rất bất mãn với Lan NguyỆt Hầu. Lan NguyỆt Hầu mỉm cười xấu hổ: “Xem ra vị tiểu đạo đồng mà ta mong được thấy sẽ không xuất hiện rồi.”

Lôi Vô Kiệt đang định nhân cơ hội lao ra, ánh mắt lại nhìn lướt qua một góc, vừa vặn trông thấy một bóng người quen thuộc. Hắn không nhịn được gọi: “Tạ tiên sinh.”

Tạ Tuyên đang theo những nhân sĩ đạo môn khác đi vào Thanh Tịnh viện, nghe tiếng gọi này bèn quay đầu nhìn lại, thấy Lôi Vô Kiệt cũng chẳng hề

kinh ngạc, chỉ mìm cười xem như chào hỏi.

“Nho Kiếm Tiên cũng tới à?” Lan NguyỆt Hầu giơ chén rượu lên định uống trà, cánh tay bỗng cứng lại: “Tiểu đạo đồng kia...”

Lôi Vô Kiệt cũng chú ý thấy sau lưng Tạ Tuyên có một tiểu đạo đồng, nhìn gương mặt rõ ràng là Phi Hiên của núi Thanh Thành! Hắn vui vẻ nói: “Hầu gia, xem ra chuyỆn ngươi mong đợi đã tới.”

Lan NguyỆt Hầu cười khổ đặt chén trà xuống: “Xem ra cái chuyỆn chẳng tốt lành gì của ta nát thật rồi.”

Hoàng Côn Luân không nhịn được lặp lại câu nói lúc trước: “Tạ tiên sinh đúng là thần nhân.”

Tạ Tuyên xoa đầu Phi Hiên nói: “Chuẩn bị sắn sàng chưa?”

Phi Hiên gật đầu: “Yên tâm đi, Đại Long Tượng Lực của ta cũng rất mạnh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.