“Đại nhân, đã lục soát xong, không có.” Một Đại Lý tự thiếu khanh trở lại bên cạnh Trầm Hi Đoạt, trầm giọng nói.
Trầm Hi Đoạt gật đầu một cái: “Biết rồi.”
Linh Quân bất mãn nói: “Đã bảo các ngươi là không có ai rồi. Chúng ta đường đường Hồng Lư tự, làm sao lại chứa chấp trọng phạm triều đình được.”
“Linh Quân!” Cẩn Tiên chậm rãi vê phật châu trong tay: “Không được lỗ mãng.”
“Tên Đại Lý tự thiếu khanh căm tức nhìn Linh Quân, rút trường kiếm ra: “Có tin bây giờ ta kéo ngươi về Thiên Ngục luôn không?”
“Bốp.”
Một âm thanh lanh lảnh vang lên. “Rắc.”
Lại một âm thanh còn thanh thúy hơn.
Tiếng đầu tiên là Đại Lý tự thiếu khanh bị một bạt tai. Tiếng thứ hai là kiếm của hắn bị người khác bẻ gãy.
“Trầm đại nhân phải dạy dỗ cho tốt người bên dưới.” Cẩn Tiên ném thanh kiếm gãy xuống đất.
“Ngươi!” Đại Lý tự thiếu khanh cả giận nói.
“Lui ra.” Trầm Hi Đoạt từ tốn nói, tên Đại Lý tự thiếu khanh lập tức nhặt thanh kiếm gãy dưới đất lên, phất tay, dẫn đám người ra khỏi Hồng Lư tự.
Trầm Hi Đoạt cúi người chào Cẩn Tiên công công: “Công công, đã quấy rầy rồi.”
“Đại nhân phân ưu thay bỆ hạ, cực khổ rồi.” Cẩn Tiên công công cúi đầu nói.
“Bây giờ ta chỉ là chạy việc, tương lai mới là khổ cực.” Trầm Hi Đoạt đổi giọng nói: “Trong tay Cẩn Ngôn có một danh sách, nghe nói trên đó có tên những quan viên trong thành đã giúp đỡ bọn hắn nghênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719915/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.