Vân Toa, Khinh Sương, Phượng Tiêu, Hồng Diệp, Hồ Điệp, TuyỆt Ảnh, Sát Sinh, Phá Kiếp, Ngọc Như Ý, Nhiễu Chỉ Nhu, Thương, Mang.
Mười hai thanh phi kiếm trong Vô Song Kiếm Hạp, rốt cuộc sau hàng trăm năm cũng đã hiện thế.
Nhưng chiêu kiếm cuối cùng của Lạc Minh Hiên đã chém xuống, hắn đã chẳng còn đường lui.
“Lui!” Vô Song gầm lên một tiếng. “Chém!” Lạc Minh Hiên cũng gầm lên.
Trọng kiếm Vô Vọng chém xuống, mười hai thanh phi kiếm đồng thời bay về hộp kiếm. Vô Song ôm hộp kiếm trượt về phía sau ba trượng.
Bộ áo trắng trên người Vô Song đã bị máu tươi nhuộm đỏ, Vô Vọng kiếm của Lạc Minh Hiên rơi dưới đất, bản thân hắn cũng quỳ sụp xuống.
“Không ngờ lại hòa.” Lô Ngọc Địch cả kinh.
Hoàng Phủ TuyỆt lắc đầu một cái: “Không phải hòa.”
Lạc Minh Hiên phun ra một ngụm máu tươi: “Là ngươi thắng.”
Vô Song cười khổ lắc đầu một cái: “Ngươi bị trọng thương, ta cũng chẳng khá hơn, không coi là thắng.”
“Vừa rồi nếu ngươi không tránh, kiếm của ta sẽ làm ngươi trọng thương còn hai thanh phi kiếm của ngươi sẽ cướp luôn tính mạng ta. Nhưng ngươi đã tránh, ta nên cám ơn ngươi giữ mạng cho ta.” Lạc Minh Hiên nhìn Vô Song: “Vì sao?”
“Bởi vì ngươi không nên chết, chúng ta đến Tuyết NguyỆt thành không phải để giết người. Chẳng qua muốn bảo ngươi nhường lại ngôi đầu và trả
người lại cho chúng ta.” Vô Song đứng dậy lấy tay chống hộp kiếm, trầm giọng nói.
“Người của các ngươi?” Lạc Minh Hiên thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719897/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.