Chương trước
Chương sau
Mười một năm trước, Khâm Thiên giám ở phía tây thành, lúc đó phủ đỆ

không lớn nhưng lại có một tòa các nguy nga lộng lẫy hoàn toàn không hợp dựng tại đó.

“Tên gian các đó là Thiên Hạ ĐỆ Nhất các.” Tạ Tuyên ngẩng đầu lên nói. Tòa các có bốn tầng.

Đám người được Tề Thiên Trần dẫn tới Khâm Thiên giám ở phía đông thành tới nơi này. Nhìn gian các, đại đa số mọi người đều không hiểu Tề

Thiên Trần đang nói cái gì.

“Các ngươi có thể vượt qua Đăng Thiên các của Tuyết NguyỆt thành?” Tề Thiên Trần đột nhiên hỏi.

Lôi Vô Kiệt cười một tiếng: “Đương nhiên rồi, ta có thể leo lên tầng cao nhất.”

“Cái gọi Đăng Thiên các tức là một bước lên trời. Các cao nhân sáng lập Tuyết NguyỆt thành có ý tưởng tạo ra Đăng Thiên các, là dựa theo câu nói đó.” Tề Thiên Trần cười nói.

“Năm Thái An Đế thứ ba, do phủ đỆ của Khâm Thiên giám làm trở ngại kế

hoạch xây dựng trường học của Thái An Đế nên bị ban lỆnh dỡ bỏ. Ngày dỡ bỏ, dây phong tỏa màu đen không hiểu sao bị đứt, cát vàng đầy trời, đất đai rung chuyển, ngôi trường gần đó bị lật tung cả nóc. Người tới tháo

dỡ bị đá văng trúng, tổng cộng bốn mươi ba người bị thương, ba người chết. Nhưng ba người này lúc được đưa đi chuẩn bị hậu sự bỗng sống lại như kỳ tích.” Tạ Tuyên nói tiếp đoạn sau nhìn Lý Phàm Tùng.

Lý Phàm Tùng vội vàng xác nhận: “Ngày đó xung quanh Khâm Thiên giám gần như bị san thành bình địa, chi có Khâm Thiên giám vẫn bình an vô sự, Mấy hôm sau, toàn thành cấm lửa, chỉ có Khâm Thiên giám vẫn đèn đuốc sáng choang như có hàng vạn ngọn nến. Sau hôm đó Triệu Duẫn của Thiên Khải hạ tử lỆnh, người dưới mới lại điều động, nhưng mới đào được một khối đất đã sụp một mảng, bên trong đầy những rắn đen. Lúc đó Triệu Duẫn ở Thiên Khải trình lên Thái An Đế, Thái An Đế mới bỏ qua. ChuyỆn này được ghi vào ‘Thiên Khải Dị Văn lục’, thế nhân cho rằng nội dung trong sách là bịa đặt, nhưng thực tế người biên soạn sách này Lương Siêu chính là phủ chủ bộ của Thiên Khải, chuyỆn viết trong sách đều là thật.”

“Lúc đó sao không ai trong Khâm Thiên giám ngăn cản chuyỆn này?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Trước khi Thái An Đế lên ngôi đã không thích đạo giáo, Khâm Thiên giám không được trọng dụng trong suốt bảy năm. Sau án Hắc Phong đó Thái An Đế mới dựng lại Khâm Thiên giám, còn người khiến Đạo giáo hưng thịnh trở lại chính là quốc sư Tề Thiên Trần trước mặt các ngươi.” Tạ

Tuyên chậm rãi nói.

Lôi Vô Kiệt vẫn không hiểu: “Chẳng qua chỉ là một chuyỆn kỳ lạ mà thôi, có liên quan gì tới bước vào cảnh giới Thần Du?”

“Thật ra trước khi ta tới làm chủ Khâm Thiên giám rất nhiều năm, ta đã từng đi cùng các sư đỆ và sư phụ ta tới đây. Tòa các này được gọi là Thiên Hạ ĐỆ Nhất vì từng có rất nhiều cao thủ đỆ nhất thiên hạ lưu lại võ công của mình ở đây.

Năm đó ta leo lên tầng thứ hai, sư đỆ ta Mạc Y leo lên tầng thứ tư, khi hắn đang leo lên tầng thứ tư thì chúng ta bị kẻ thù cắt đứt, bị ép xuống lầu.” Tề Thiên Trần ngẩng đầu lên nhìn gian lầu các nguy nga lộng lẫy, nói: “Cái gọi là Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, mỗi tầng là một cảnh giới, nếu

có thể leo lên tầng thứ tư, như vậy chỉ một bước là tới Thần Du Huyền Cảnh,.” “Trên tầng thứ tư có cái gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tề Thiên Trần phẩy phất trần: “Ta mới leo lên tầng hai, làm sao biết tầng thứ tư có gì?”

“Vậy trên tầng hai có gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi tiếp.

“Tầng thứ hai mà ta thấy có lẽ sẽ khác tầng thứ tư mà ngươi thấy.” Tề Thiên Trần thản nhiên đáp.

Tiêu Sắt lắc đầu: “Không cần hỏi, lên đi.”

“Đi luôn à?” Lôi Vô Kiệt gãi đầu nói: “Không cần chuẩn bị gì ư? Huống chi nếu gian lầu các này thần kỳ như vậy, leo mấy tầng là bước vào Thần Du Huyền Cảnh, như vậy mọi người còn luyỆn võ công làm gì, cứ tới leo các là được.”

“Gian lầu này không dễ vào.” Tạ Tuyên đi tới cửa Thiên Hạ ĐỆ Nhất các. “Cửa tầng thứ nhất của Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, bây giờ có mở được không?” “Trước đây thì không thể.” Tề Thiên Trần xoa đầu Tử Đồng bên cạnh. “Nhưng bây giờ thì có. Hôm nay Khâm Thiên giám chúng ta có hai đạo đồng

nắm giữ Đại Long Tượng Lực thuần khiết, có thể mở được cánh cửa này. Chỉ có

điều năm xưa sư phụ ta hộ pháp cho ta và sư đỆ, nhưng hôm nay ta lại không thể giúp hai vị. Chẳng hay Tạ tiên sinh có nguyỆn ý giúp đỡ không?”

Tạ Tuyên rút Vạn Quyển Thư bên hông ra: “Nào dám chối từ.” Thiên Khải thành, Ti Nhạc phường.

Tiếng nhạc cổ uyển chuyển réo rắt, tiếng hát trong trẻo vang khắp bốn phương, vũ cơ áo đỏ nhảy múa uyển chuyển.

“Hôm nay là lễ Hoa Đăng của Thiên Khải thành, người bình thường không hiểu tình hình của Thiên Khải thành hiện giờ. Đối với bọn họ dẫu là hoàng đế nào đi nữa thì cuộc sống vẫn trôi qua như thường.” Diệp Nhược Y đổi lại một bộ áo lụa màu trắng như tiên nữ, vừa đi vừa chậm rãi nói: “Lễ Hoa Đăng là một trong những lễ hội lớn nhất tại Thiên Khải thành. Lấy ví dụ

thì nó cũng giống như Bách Hoa hội ở Tuyết NguyỆt thành vậy. Các tài tử

nổi tiếng, các kiếm khách tiêu sái, các giai nhân tuyỆt mỹ đều đến dự lễ hội này. Có gặp ai ở đây cũng không có gì là lạ.”

“Hình như bọn họ tới Khâm Thiên giám hỏi chuyỆn rất quan trọng, chúng ta lại ở đây ngắn đèn hoa, có vẻ không được hay cho lắm.” Ánh mắt Tư

Không Thiên Lạc vẫn dán vào đèn hoa xinh xắn treo trên gian các ven đường, miệng thì nói: “Có cần tìm bọn họ không?”

“Không cần lo tới họ.” Diệp Nhược Y cười nói: “Cô mới tới Thiên Khải thành lần đầu tiên, ta không chiêu đãi cô cho tốt e rằng sau này cô sẽ trách ta.”

“Có lẽ... sẽ không đi khỏi đâu.” Tư Không Thiên Lạc lẩm bẩm.

Diệp Nhược Y nhìn thần sắc của cô, mỉm cười đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ cô thích Thiên Khải thành?”

“Thật ra không thích lắm.” Tư Không Thiên Lạc lắc đầu.

“Thiên Khải thành là thành phố tuyỆt vời nhất thiên hạ, có rượu mạnh nhất, có ngựa nhanh nhất, có nữ nhân đẹp nhất, cũng có chàng thiếu niên tài hoa nhất, mọi thứ đều tìm được ở đây. Hiệp khách lưu lạc tới đây tìm kiếm tiền đồ của mình, thư sinh chán nản tới đây tìm kiếm sĩ đồ của mình.

Nhưng nơi này cũng là thành phố xấu xa nhất. Dưới bề ngoài phồn hoa đó chất đầy những âm mưu quỷ kế.” Diệp Nhược Y tiếp tục bước tới: “Có điều, Tiêu Sắt nói một câu. Hắn nói, nếu ta là người đơn giản, khi nhìn tòa thành này cũng chỉ thấy dáng vẻ tươi đẹp nhất của nó.”

“Không giống cách nói của hắn.” Tư Không Thiên Lạc cười một tiếng.

“Thật ra cô không tưởng tượng được đâu, trước kia Tiêu Sắt rất giống Lôi Vô Kiệt.” Diệp Nhược Y dừng bước. Lúc này hai người đã đi tới bờ sông, nơi này đang có một số thiếu nam thiếu nữ đang thả đèn xuống sông.

“Đây là đèn đưa sông. Trong truyền thuyết, viết tên người mình thích đặt vào giữa sông. Nếu người mình yêu cũng đưa đèn xuống sông, hai ngọn đèn sẽ gặp nhau.” Diệp Nhược Y đi tới, đưa mấy tiền đồng cho người bán hàng ven sông, nhận hai ngọn đèn đưa sông.

“Cô nương, viết tên người trong tim mình vào đi.” Người bán hàng đưa một cây bút tới.

Diệp Nhược Y cầm bút cười nói: “Vậy thì viết nào.”

Diệp Nhược Y viết xong, người bán hàng nhận bút, lại đưa cho Tư Không Thiên Lạc.

Tư Không Thiên Lạc suy nghĩ rất lâu mới nhận bút, viết cái tên trong lòng mình lên.

Hai ngọn đèn đưa sông chậm rãi trôi đi.

Tư Không Thiên Lạc chăm chú nhìn lại, muốn xem cái tên Diệp Nhược Y

viết trên đó có giống mình không, nhưng lại phát hiện trên đó chỉ có một chữ đơn giản.

Lôi.

Diệp Nhược Y nhìn hai chữ ‘Tiêu Sắt’ trên đèn đưa sông của Tư Không Thiên Lạc, che miệng cười nói: “Quên nói cho cô biết, thật ra không cần viết đầy đủ họ tên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.