Sau tiếng gầm của Tiêu Lăng Trần, vài chục danh kiếm được thờ phụng trong Kiếm các đột nhiên ngâm vang. Thanh kiếm đặt chính giữa rời vỏ, rơi vào tay Tiêu Lăng Trần. Tiêu Lăng Trần vung lên, chỉ thấy vỏ kiếm bay theo thân kiếm. Hắn hất kiếm một cái, thân kiếm lại vào vỏ. Tiêu Lăng Trần cắm kiếm xuống đất.
Cuối cùng trường kiếm trong Kiếm các cũng yên tĩnh lại.
Tiêu Lăng Trần vuốt ve Hạo Khuyết kiếm trong tay, cười nói: “Năm xưa phụ soái chỉ truyền cho ta Huyết Long thương, không cho ta Hạo Khuyết kiếm. Mấy năm nay trong lòng ta luôn thấy tiếc nuối, bây giờ đã có được rồi. Đi nào, chúng ta cùng nhau xông pha giang hồ.”
Những kiếm nô kia cũng không có ý ngăn cản, lại lui về trong bóng tối.
Tiêu Lăng Trần đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài bầu trời rộng lớn, có thiên địa mênh mông.
Bạch Vương phủ.
Lăng Thiệu Hàn che vải trắng trước mắt, nghe mọi chuyỆn xảy ra mấy ngày nay tại Thiên Khải thành, chỉ hỏi một câu.
Câu này rất quan trọng.
Vì câu này hỏi tới một người đã sắp bị lãng quên. “Tiêu Cảnh Hà đi đâu?”
Minh Đức Đế có mười hai hoàng tử, ba người đã chết. Ngoại trừ ba vị
hoàng tử được phong vương, những người khác không có tài hoa gì đặc biệt, cho nên trong lần đại loạn của Thiên Khải thành này bọn họ không nhận được
tin cũng rất bình thường. Thế nhưng Tiêu Cảnh Hà như rắn rết kia lại khác.
Huống chi, Tiêu Cảnh Hà không có tin tức gì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719890/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.