Chương trước
Chương sau
Đại tổng quản Cẩn Tuyên kinh ngạc: “Thánh chỉ ở đâu ạ?” Minh Đức Đế lạnh nhạt nói: “Trẫm đọc, ngươi tuyên.” Cẩn Tuyên vội vàng cúi đầu: “Tuân lỆnh.”

“Minh Đức Đế năm thứ mười sáu, án mưu phản của Lang Gia Vương.” Minh Đức Đế nhẹ giọng nói.

“Minh Đức Đế năm thứ mười sáu, án mưu phản của Lang Gia Vương.”

Cẩn Tuyên nội công hùng hậu, cất cao giọng lặp lại. Mọi người ở đây không ai không nghe rõ, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn Minh Đức Đế, không đoán nổi thời khắc này hắn định nói gì tiếp.

“Do trẫm phán đoán sai.” Minh Đức Đế nói tiếp.

Người xung quanh đều kinh hãi, ngay cả Lan NguyỆt Hầu cũng biến sắc: “Hoàng huynh, ngươi làm vậy là ban chiếu tự định tội.”

Quân thần sai chỗ, thiên tai khó lường, chính quyền nguy nan. Chỉ trong ba tình huống cực đoan này thì đế vương mới ban chiếu tự định tội, tự xét lại khuyết điểm để cảnh cáo thiên hạ. Nhưng khi ban chiếu tự định tội phải cực kỳ thận trọng, bởi vì sai lầm của đế vương sẽ bị người sau ghi vào sử

sách không thiếu một chữ, cuối cùng lưu truyền thiên cổ. Từ khi Bắc Ly khai quốc tới giờ chưa từng có hoàng đế nào ban chiếu tự định tội.

“Đọc.” Minh Đức Đế trầm giọng quát với Cẩn Tuyên đang sửng sốt.

Cẩn Tuyên không dám do dự nữa, tiếp tục đọc theo: “Do trẫm phán đoán sai.” Lang Gia quân xôn xao kinh hãi.

Diệp Khiếu Ưng buông đao xuống, cau mày.

“Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong vì dân vì nước, tận tâm tận lực, nhưng bị kẻ gian hãm lại. Hiện giờ kẻ gian đã đền tội, xóa tội án cũ, ban cho hắn tước hiệu ‘Đạt’, được vào Thái Miếu, hương hỏa mười năm không ngừng. Con trai Tiêu Lăng Trần kế thừa tước vị của cha, lập làm Lang Gia Vương, ban chức Tuyên Vũ tướng quân, có thể triệu tập lại binh sĩ cũ của

Lang Gia quân, nằm ngoài tam quân, trực thuộc đế vương. Trẫm tin lời gièm pha, ngộ sát em trai, hối hận không thôi. Cứ ba ngày lại tới Thái Miếu thắp hương, đến chết mới thôi.”

Minh Đức Đế nói một câu, Cẩn Tuyên lại tuyên đọc một câu. Sau khi đọc xong chiếu chỉ luận tội này, Minh Đức Đế ho khan một tiếng, thân thể gầy gò lảo đảo như muốn ngã, được Cẩn Tuyên đỡ lấy mới miễn cưỡng không đổ xuống.

Dưới điện, toàn bộ Lang Gia quân ngây dại. Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ cuối cùng Minh Đức Đế lại ban chiếu tự định tội, hơn nữa lại giải tội cho Lang Gia Vương. Cho nên trong lòng họ chỉ còn một câu hỏi.

Trận chiến này, rốt cuộc là đánh nữa hay thôi?

Tiêu Lăng Trần xoay người, quỳ sụp xuống đất, cao giọng nói: “Thần, lĩnh chỉ!”

Chiếu chỉ tự định tội vốn là chiếu thư do bản thân ban cho người trong thiên hạ, có ai dám lĩnh chiếu thư như vậy?

Tiêu Lăng Trần lại đứng dậy nhìn sang phía Lang Gia quân, cao giọng nói:

“Phụ soái của ta, Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, vì trừ loạn lạc trong nước nên tự bôi đen cầm tù bản thân. Trong đêm Thiên Khải thành loạn lạc là ta và phụ soái tự tay mưu tính. Phụ soái của ta mong nước nhà bình yên, từ bỏ vinh quang trên người, tự bôi đen bản thân cầm tù, tới pháp trường lại tự vẫn để

bình định thiên hạ. Các ngươi là binh lính theo sau ngựa của phụ soái ta, không lấy tướng quân làm gương, lại đấy binh binh tạo phản đánh đến hoàng thành, âm mưu làm loạn thiên hạ, có xứng với ba chữ

Lang Gia quân không?”

Tiêu Sắt ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Chẳng phải ngươi dẫn bọn họ tới à?”

Tiêu Lăng Trần hạ giọng nói: “Nếu không làm vậy, mấy lão thái giám có tin tưởng ta không?”

Lôi Vô Kiệt cũng hạ giọng nói: “Đang lúc sinh tử tồn vong thế này mà các ngươi còn tâm tư oán trách lẫn nhau à?”

Đương nhiên Lang Gia quân không nghe thấy mấy thì thầm oán hận đó, bọn họ chỉ nghe thấy chiếu thư tự định tội chưa từng thấy từ khi Bắc Ly khai quốc, cùng với tiếng quát lớn của Tiêu Lăng Trần.

Tam thần tướng ngày trước không hề do dự đứng bên cạnh tiểu vương gia Tiêu Lăng Trần của bọn họ, lỆnh cho thủ hạ có thể khống chế binh mã nhường đường cho cấm quân. Nhưng đại quân chân chính vẫn trong khống chế của Diệp Khiếu Ưng.

Vị Kim Giáp tướng quân này hét dài một tiếng sau đó không phát ra bất cứ âm thanh nào khác. Một lúc lâu sau hắn mới quay đầu ngựa, chậm rãi đi về phía cửa cung.

Đến tận lúc này hắn mới ngửa mặt lên trời nói một câu: “Đại tướng quân à, sao ngài lại không muốn làm hoàng đế đến vậy?”

Đáng tiếc, hắn nói rất nhỏ, những binh lý kia không dám lại gần hắn, cuối cùng không ai nghe thấy câu này.

Đầu năm Minh Đức Đế thứ hai mươi hai, trận mưu phản kinh thiên được hậu thế gọi là ‘Lang Gia binh biến’ cuối cùng kết thúc bằng việc Kim Giáp tướng quân Diệp Khiếu Ưng dẫn quân rời khỏi Thiên Khải thành. Sau này sử sách ghi lại lời giải thích về sự kiện lần này là, ba vị lão tổng quản ngụy tạo cuộn sách Long Phong, xúi giục bộ hạ cũ trong Lang Gia quân khởi binh tạo phản, tiếp đó Lang Gia quân được Lang Gia Vương Tiêu Lăng Trần dẫn dắt giết chết những kẻ phản bội, lấy công chuộc tôi. Còn Minh Đức Đế rốt cuộc cũng chịu thừa nhận án mưu phản của Lang Gia Vương năm xưa là sai lầm, cũng ban chiếu thư tự định tội, khôi phục danh cự cho Lang Gia Vương, hơn nữa tự trừng phạt bản thân. Nhưng Tiêu Lăng Trần nhanh chóng hiểu ra sai lầm của Minh Đức Đế cũng có nguyên nhân. Năm xưa Tiêu Nhược Phong bị kẻ gian lợi dụng, cố ý làm rất nhiều chuyỆn tự

bôi đen ban thân. Đêm mà Thiên Khải thành đại loạn, cũng là do hắn mưu tính.

Sách sử ghi lại kết cục là: Án mưu phản của Lang Gia Vương được rửa sạch, ba vị lão tổng quản Trọc Tâm Trọc Lạc Trọc Sâm và tổng quản chưởng kiếm Cẩn

Uy bị diệt trừ tại chỗ. Tổng quản chưởng ấn Cẩn Ngôn không rõ tung tích. Tiêu Lăng Trần kế nhiệm tước vị Lang Gia Vương, chưởng quản Lang Gia quân.

Trận phản loạn này có thanh thế cực lớn nhưng cuối cùng tính ra số người chết trận chỉ có hơn trăm, đúng là một chuyỆn kỳ lạ.

Còn cuộn sách Long Phong thực ra là bản thật kia, bên trên viết tên ai, không còn người nào bàn luận nữa. Bất luận người khác nói ra sao, nó có hai cơ hội được công bố cho hậu thế nhưng đều bị hai đời Lang Gia Vương xé tan thành từng mảnh. Sau đó trong quán trà lưu truyền vài phiên bản, tỷ

như trên cuộn sách Long Phong viết tên Tiêu Nhược Phong, hắn mới là đại thống chính thống, tỷ như trên đó thật ra không viết chữ nào, trước khi chết Thái An Đế vốn không kịp viết chữ lên đó. Nhưng những câu chuyỆn đó cuối cùng chỉ là lời đồn mà thôi.

Đương nhiên trong sách sử còn rất nhiều chuyỆn không nói rõ, khiến cho hậu thế không ngừng suy đoán. Tỷ như hai nhánh quân quan trọng khác của Bắc Ly lại chẳng chút động tĩnh nào trong lần phản loạn này. Tuy thực chất bọn họ ùn ùn kéo tới nhưng lại bị Vương Ly thiên quân vốn phải canh phòng Thiên Khải ngăn cản. Vương Ly thiên quân như đã sớm nhận được tin, xuất quân theo hướng bắc ngăn cản ở đó, không cho hai nhánh quân kia tiến thêm một bước.

Dường như có một bàn tay vô hình thao túng mọi chuyỆn, khiến cho thế cục vốn hỗn loạn đột nhiên trở nên đơn giản sáng tỏ, còn bàn tay vô hình đó là ai, có lẽ bộ áo lục đó đại biểu cho điều gì. Mà một tháng sau, Diệp Khiếu Ưng đột nhiên cáo lão về quê, với tuổi tác của hắn mà cáo lão về quê đúng là quá sớm.

Nhưng không ai đặt câu hỏi, dù sao đây cũng là kết cục tốt nhất.

Còn có, Tiêu Lăng Trần vào cung một lần, trò chuyỆn với Minh Đức Đế cả đêm, không để người ngoài biết.

Đồng thời, Thiên Khải thành bắt đầu truy bắt dày đặc, ngoại trừ người mà Đại Lý tự phái ra, còn có người của Xích Vương Tiêu Vũ, Bạch Vương Tiêu Sùng,

Vĩnh An Vương Tiêu Sắt, Lang Gia Vương Tiêu Lăng Trần. Bọn họ

đều cho người đi tìm Cẩn Ngôn. Bởi vì trong tay hắn còn một cuộn sách đóng kín, trên đó viết vô số cái tên quyền quý. Không có những cái tên này thì Lang Gia quân chẳng thể bước vào Thiên Khải thành thuận lợi đến vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.