Chương trước
Chương sau
Mưa to vẫn đổ, gió lớn vẫn thổi.

Trong một gian miếu đổ nát ở thành nam, một đao khách gầy gò trọng thương cắn răng rắc Kim Sang dược. Hắn tự thấy trong khắp Bắc Ly này chỉ có ba người có đao pháp hơn mình. Thế nhưng rất đáng tiếc, hắn lại gặp phải một trong ba người này. Người đó đao pháp bá đạo lẫm liệt, để

lại vài chục vết thương nhỏ bé trên người hắn.

“Thiên Khải Lan NguyỆt Hầu, không ngờ lại có đao pháp như vậy.” Gia chủ Ám Hà Tạ Cựu Thành hung dữ nói. Có thế nào hắn cũng không ngờ, vừa lên làm gia chủ được vài ngày đã trầm luân tới mức chỉ có thể nấp trong một gian miếu đổ nát chữa thương.

Nhưng không ngờ trong gian miếu đổ nát này cũng có khách đến thăm.

Người nọ mặc một chiếc áo xám đã trắng bỆch, cầm một cây dù cũ kỹ, thần sắc buồn bã thê lương. Chính là người đứng đầu Thiên Khải Tứ Thiếu -

Độc Cô Cô Độc. Thật ra hắn rất không thích cách gọi này, nhưng đã rất nhiều ngày không được người ta gọi cái tên ngây ngô ấy, hắn lại rất hoài niệm.

“Mạng của ta không thuộc về trời, trước chém Bồ Tát sau chém tiên. Lão đại, ngươi thấy Thiên Khải Tứ Thiếu chúng ta dùng khẩu hiệu này được không?”

“Lão cửu, ngươi nghe được cái này từ chỗ người kể chuyỆn à?”

“Đâu có, ta nghĩ mất mấy ngày đấy. Ngươi nói xem, Thiên Khải Tứ Thiếu hành tẩu giang hồ dù sao cũng phải có danh hiệu vang dội một chút chứ.”

“Lại gặp mặt rồi. Gia chủ Ám Hà Tạ gia, Tạ Cựu Thành.” Độc Cô Cô Độc buông dù, chậm rãi nói.

Tạ Cựu Thành cười một tiếng, nhấc đao lên: “Sao nào? Muốn nhân lúc ta bị

thương tới báo thù à? Chỉ bằng ngươi? Cho dù ta bị thương nặng gấp đôi, ngươi cũng chẳng giết chết được ta.”

Độc Cô Cô Độc vung hai tay áo, chân khí trên người bùng lên. Lúc này cách lần trước hắn gặp Tạ Cựu Thành không bao lâu, nhưng Thiên Y công đã đột phá liền ba tầng cảnh giới.

“Lưới trời có kẽ hở, giết người trong vô hình.” Tạ Cựu Thành giơ đao lên.

“Ngươi có thể thử xem.” Nhưng hắn vừa giơ đao lên, một cảm giác đau nhói đột nhiên lan ra trước ngực. Hắn đau đến mức quỳ sụp một đầu gối xuống đất, toàn thân như có vô số sâu bọ đang bò. Hắn cắn răng, nhìn Kim Sáng dược vừa dùng, kêu lên thê thảm: “Độc.”

“Sát thủ Ám Hà các ngươi giỏi về che giấu hành tung, nhưng sau đêm hôm đó ngươi rời khỏi Bạch Vương phủ, quản gia của Lan NguyỆt Hầu phủ

đưa cho ta một bức thư. Một người khi bị thương, tính cảnh giác sẽ càng yếu, huống chi ngươi đắc tội với Cửu Cửu Đạo. Ngươi biết vì sao hắn lại tên như vậy không? Bởi vì chín chín tám mươi mốt con đường ở Thiên Khải thành, đều có bạn của hắn. Toàn bộ Thiên Khải thành đều tìm kiếm một con sói bị thương, vậy hắn chạy đi đâu được cơ chứ?” Độc Cô Cô Độc cúi người nhìn Tạ Cựu Thành đang quỳ ở đó. “Thật ra ta rất ghét nói chuyỆn, nhưng ta nói với ngươi nhiều lười như vậy chỉ là để ngươi biết một việc. Ngươi phải trả giá rất lớn vì chuyỆn ngươi đã làm.”

Tạ Cựu Thành cắn răng, đột nhiên quát lớn, vung trường đao lên đâm về phía trước một cái.

Độc Cô Cô Độc vung ống tay áo, cuốn về phía thanh trường đao.

Ống tay áo bị đâm rách, cuối cùng Thiên Y công vẫn bị phá, Độc Cô Cô Độc xuất chưởng đánh vào lưng Tạ Cựu Thành một đòn. Tạ Cựu Thành nôn ra một

ngụm máu tươi, nhưng lại mượn chưởng lực này nhảy ra ngoài cửa miếu.

Chỉ chạy khỏi gian miếu đổ nát này, Tạ Cựu Thành có lòng tin mình sẽ

trốn được. Nhưng khi hắn vươn mình đứng từ dưới đất dậy lại phát hiện toàn bộ con đường này đầy người với người. Có kẻ cầm dao xách kiếm đứng trên đường, lại có người cầm cung tên đứng trên mái hiên, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn.

Hai người còn lại trong Thiên Khải Tứ Thiếu là Hồ Đản và Ngũ Ngốc Ngốc cũng trong số đó. Bọn họ nhìn Tạ Cựu Thành, ánh mắt trợn trừng như sắp bật máu.

“Chúng ta không phải danh môn chính phái cũng chẳng phải chính nhân quân tử. Chúng ta có thể lợi dụng lúc người ta nguy nan, cũng có thể dùng nhiều đánh ít. Bởi vì chúng ta là hạ tam lưu trong Thiên Khải thành.

Nhưng Thiên Khải thành có một câu tục ngữ, đó là ‘thà ức hiếp kẻ thiên kim, chớ trêu chọc hạ tam lưu.” Độc Cô Cô Độc xuất chưởng đánh bay Tạ

Cựu Thành ra ngoài.

Tạ Cựu Thành cố nén cơn đau, vung trường đao: “Cứ thử xem!”

Hồ Đản cũng rút trường kiếm bên hông ra, dùng hết sức lực toàn thân hét lớn: “Giết!”

Cuối cùng mưa đã ngừng.

Một người mặc trường bào màu đen, đeo mặt nạ bạc từ từ đi trên đường.

Con mưa lớn vừa rồi đã khiến hắn ướt sũng, nhưng hắn vẫn như không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy sao cơn mưa này không kéo dài thêm chút nữa?

Không ngờ một người với trái tim lạnh lẽo tới mức này, vẫn còn thứ mình để ý đến.

Mãi tới khi có người ngã lăn ra trước mặt hắn. Người nọ gục trong vũng nước, bùn đất văng vào chân Tô Xương Hà. Tô Xương Hà cúi đầu lạnh lùng nhìn hắn, nhưng lại thấy một gương mặt quen thuộc.

“Đại gia trường... mau cứu ta.” Tạ Cựu Thành kêu lên thê thảm.

Tô Xương Hà cúi người, giơ tay bắt mạch của Tạ Cựu Thành, lắc đầu nói: “Ngươi sắp chết rồi.”

“Ta biết đại gia trường có cách mà.” Tạ Cựu Thành không ngừng nôn ra máu: “Mau cứu ta...”

Tô Xương Hà cau mày suy nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng phất tay. Hai người xuất hiện bên cạnh hắn, đỡ Tạ Cựu Thành lên.

“Đem tới Xích Vương phủ.” Tô Xương Hà lạnh nhạt nói.

“Rõ!” Hai người lập tức đẫn Tạ Cựu Thành tránh sang một bên.

Lại có một đám người đuổi tới trước mặt hắn. Độc Cô Cô Độc, Hồ Đản và Ngũ Ngốc Ngốc đuổi ngay hàng đầu. Ngũ Ngốc Ngốc nổi giận gầm lên một tiếng: “Mau buông hắn ra!”

Tô Xương Hà quay đầu lại, ánh mắt lực lượng đảo qua đám người.

Trong lòng mọi người cùng dâng lên cảm giác không rét mà run, đồng thời dừng bước.

“Hôm nay tâm trạng của ta rất không tốt, không tốt nên rất muốn giết người.” Tô Xương Hà nhìn bọn họ, không biết đang nói với ai.

Độc Cô Cô Độc cau mày nói: “Người này rất mạnh.”

“Nhưng tên kia đang trong tay hắn, chỉ thiếu một chút nữa thôi.” Hồ Đản vội vàng la lên.

Độc Cô Cô Độc giơ tay ngăn cản đám người vừa khôi phục tinh thần đang định lao lên: “Đừng lao lên chịu chết!”

Tô Xương Hà để ý tới hắn, lạnh lùng cười một tiếng: “Ngươi thông minh hơn bọn chúng đấy.”

“Vị tiên sinh này, người trong tay ngươi là kẻ thù của chúng ta!” Độc Cô Cô Độc chậm rãi nói.

“Cút!” Tô Xương Hà mắng. Nếu không phải giết người ngoài đường phố

không giống hành động của một sát thủ ưu tú, Tô Xương Hà đã giết sạch đám người này từ lâu rồi.

“Tiên sinh tên là gì?” Độc Cô Cô Độc hỏi.

“Ngươi muốn hỏi tên ta là định tới tìm ta trả thù à?” Tô Xương Hà bước lên trước một bước.

“Chúng ta buộc phải bắt được người trong tay tiên sinh. Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày sau nữa; năm nay không được thì năm sau. Kiếp này không được thì kiếp sau. Không ngừng không nghỉ, dù chết cũng không thôi!” Độc Cô Cô Độc trầm giọng nói.

“Được, ta tên là Tô Xương Hà.” Tô Xương Hà đột nhiên cảm thấy người trước mặt thật thú vị, thú vị tới đáng giá để mình giết chết.

“Tại hạ đã nhớ.” Độc Cô Cô Độc xoay người, vung ống tay áo, giọng đầy căm hận: “Chúng ta đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.