Đêm khuya.
Trong trấn nhỏ không biết tên.
Một thợ rèn ngồi ngoài cửa nhà hút thuốc, trẻ con hàng xóm có quen biết ngồi bên cạnh nói chuyỆn với hắn. Lũ trẻ thích đọc sách nhưng nhà nghèo, tuy miễn cưỡng được vào trường tư thục học tập nhưng không có tiền mua sách. Thợ rèn là người từ ngoài tới, trong miệng có rất nhiều câu chuyỆn, lũ
trẻ thường tới nghe hắn kể chuyỆn. “Thường thúc thúc, hôm nay kể chuyỆn gì?”
“Tiểu Lộc Nhi, hôm nay không kể truyỆn cổ cho các ngươi nữa, ta kể về
một người cho các ngươi nhé.” Thợ rèn họ Thường buông tẩu thuốc xuống, cười nói.
Tiểu Lộc Nhi trợn tròn hai mắt: “Ai thế, đại anh hùng ư?”
“Anh hùng? Phải xem nên nhận định thế nào? Giết địch trên chiến trường coi là anh hùng, lên tiếng trong triều vì dân chúng cũng coi là anh hùng.
Thân ở nơi dân dã, cướp của người giàu giúp cho người nghèo cũng được gọi là anh hùng. Nhận định anh hùng thật sự rất khó.” Thợ rèn họ Thường cười nói: “Nhưng ngươi nói đúng, hắn đúng là anh hùng. Bất luận nhận định ra sao, cũng là đại anh hùng.”
Tiểu Lộc Nhi lập tức hưng phấn kêu: “Là ai? Là ai?”
Thợ rèn họ Thường như muốn đẩy kịch tính lên, không trực tiếp trả lời mà kể: “Năm mười sáu tuổi hắn du lịch giang hồ, kết giao với rất nhiều người tài ba.
Như các thành chủ hiện tại của Tuyết NguyỆt thành: đại thành chủ
Bách Lý Đông Quân, tam thành chủ Tư Không Trường Phong; môn chủ Đường môn Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719859/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.