Chương trước
Chương sau
Tư Không Thiên Lạc lười tính toán có hay không với Diệp Nhược Y và Tiêu Sắt, một mình ngồi trên nóc nhà. Rất nhiều ngày nhiều đêm trước cô cũng nằm trên nóc nhà của Tuyết NguyỆt thành như vậy, ngắm trăng tròn bay lên trên đỉnh Thương Sơn. Lúc đó cô rất tò mò liệu Thiên Khải thành trông như thế nào, nhưng khi thật sự tới nơi mới phát hiện Thiên Khải thành thật ra không tốt chút nào.

“Lúc nào mới về được đây.” Tư Không Thiên Lạc nhìn về xa xăm lẩm bẩm, đột nhiên trông thấy phía xa dường như có một bóng người hạ xuống Vĩnh An Vương phủ. Tư Không Thiên Lạc nắm chặt Tư Không Thiên Lạc, hạ

giọng mắng: “Đúng là đám ruồi bọ đuổi cũng không đi.”

Người nọ sau khi hạ xuống Vĩnh An Vương phủ bèn lao nhanh theo hướng sảnh chính, dọc đường tránh tất cả những thủ vỆ, ngay lúc sắp bước vào sảnh chính lại bị một mũi thương cản đường. Tư Không Thiên Lạc khoanh

tay đứng trên mái hiên, cúi người nhìn kẻ bên dưới: “Một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại phải làm sát thủ?”

Người tới mặc áo lông cáo màu trắng, mái tóc cũng trắng như tuyết, dung nhan tuyỆt sắc nhưng lạnh lùng, cô ngẩng đầu lên lạnh nhạt nhìn Tư

Không Thiên Lạc: “Chu Tước.”

Tư Không Thiên Lạc tung người nhảy một cái, mũi chân giẫm lên cán thương, ngạo nghễ nhìn cô gái: “Ám Hà các ngươi đều thích dùng danh danh hiệu gọi nhau à? Đúng, ta là Chu Tước, ngươi là gì?”

“Bạch Hổ.” Cô gái lạnh lùng đáp.

Tư Không Thiên Lạc nhìn cô gái toàn thân trắng toát như tuyết, mỉm cười:

“Cũng hợp với ngươi.” Ánh mắt cô đột nhiên lạnh đi, xuất cước đá thẳng tới, Ngân NguyỆt thương đâm về phía cô gái.

Cô gái kia nghiêng người, một thanh trường côn bên hông vung ra, đánh bay trường thương về: “Võ công không tỆ, đầu óc không tốt.”

Tư Không Thiên Lạc cầm lại trường thương: “Bạch Hổ? Đợi đã, Bạch Hổ? Là Bạch Hổ trong Thanh Long Bạch Hổ?”

Cô gái thu trường côn: “Không phải ngu ngốc như Lôi Vô Kiệt thì là cô gái kích động như ngươi, bên cạnh Tiêu Sắt không có Tứ Thủ Hộ bình thường một chút à?”

“Chẳng phải còn có ngươi à?” Tiêu Sắt và những người khác nghe động tĩnh, đi từ trong sảnh chính ra.

Cô gái này đương nhiên là đường chủ đương nhiệm của Bách Hiểu đường, Cơ Tuyết, cũng là Bạch Hổ hiện tại trong Thiên Khải Tứ Thủ Hộ. Cô lạnh lùng nhìn Tiêu Sắt: “Nơi này thật náo nhiệt.”

Tư Không Thiên Lạc thu trường thương, bất mãn nói: “Đã để cửa lớn còn không vào, còn chơi trò lén lén lút lút này, thế thì trách ai?”

“Ta đi từ cửa lớn vào? Ngươi có biết bây giờ trong Thiên Khải thành có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đấy không?” Cơ Tuyết khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Sắt mỉm cười: “Vào đi đã.” Hắn xoay người đi vào sảnh chính nhưng lại thấy Mộc Xuân Phong đứng ngây ngốc tại chỗ: “Mộc huynh, sao thế?”

Mộc Xuân Phong hạ giọng, lẩm bẩm: "Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phật hề

nhược khinh vân chi tế nguyỆt, phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết." (Hình dáng của nàng,

Nhẹ nhàng như chim hồng bay, Uyển chuyển như rồng lượn.

Rực rỡ như cúc mùa thu,

Tươi rạng như tùng mùa xuân.

Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.

Trích trong Lạc Thần Phú của Tào Thực, nguồn bản dịch thơ: www.thivien.net) “Ngươi lẩm bẩm cái gì đấy?” Hoa Cẩm vỗ lưng hắn một cái.

Mộc Xuân Phong đi tới, ngăn trước mặt Cơ Tuyết: “Vị cô nương này, ta là Mộc Xuân Phong của Thanh Châu Mộc gia, hân hạnh được gặp mặt.”

Cơ Tuyết nhìn hắn, khẽ cau mày: “Ta biết.”

Mộc Xuân Phong vui mừng: “Hóa ra ta đã nổi tiếng như vậy.”

“Viên minh châu ngươi tặng bị đứa nhóc đem bán với giá hai trăm lượng bạc.” Cơ Tuyết đột nhiên nói.

Mộc Xuân Phong sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại: “Hai trăm lượng?

Viên Đông Hải Dạ Minh Châu đó là vật báu chốn nhân gian, hai vạn còn tạm!”

“Thanh Châu Mộc gia đúng là đời sau phá của hơn đời trước.” Cơ Tuyết tiếp tục bước tới nhưng lại bị Mộc Xuân Phong giơ tay ngăn lại, cô bực tức nhìn hắn: “Có chuyỆn gì?”

Mộc Xuân Phong cười nói: “Nhưng ta còn chưa biết tên cô nương.” “Cơ Tuyết.” Cơ Tuyết gằn từng chữ một.

Mộc Xuân Phong lập tức vỗ tay một cái: “Tên rất hay, rất hợp với cô nương. Hướng tử nhân băng tuyết cơ phu, tịnh trang hỉ tác mai hoa diện.

Ký tình cao viễn. Bất dữ phàm trần nhiễm. Cơ Tuyết, đẹp thay đẹp thay...” (Tạm dịch: Ngắm mỹ nhân làn da tựa tuyết,

Trang điểm vào khác nào nhành mai

Tình yêu cao vợi. Không nhuốm phàm trần)

“Mộc công tử.” Cơ Tuyết thở dài: “Ta biết ngươi học hành uyên bác, nhưng có thể không đọc thơ trước mặt ta được không?”

“Ta hôm nay hai mươi mốt.” Mộc Xuân Phong tiếp tục nói: “Chẳng hay cô nương bao nhiêu tuổi, đã lập gia đình chưa. À mà, ta còn chưa có hôn thê...”

“Mau tránh ra!” Cơ Tuyết giơ gậy, đánh bay tên Mộc Xuân Phong lắm mồm ra ngoài.

Hoa Cẩm xoay người về sảnh chính, giả bộ tên đồ đỆ này không liên quan gì tới mình.

Lôi Vô Kiệt thở dài tới đỡ hắn: “Ngươi không hỏi trước xem người ta là ai, không dễ chọc đâu.”

Tư Không Thiên Lạc nhìn vẻ mặt của Tiêu Sắt khi nói chuyỆn với cô gái này, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, đường như thân thiết hơn người bình thường nhiều. Diệp Nhược Y đi tới bên cạnh cô, cười nói: “Bọn họ

quen nhau từ nhỏ, phụ thân của Cơ Tuyết là sư phụ của Tiêu Sắt, là người thiết nhất với Tiêu Sắt trên thế giới này, thậm chí thân hơn cả hắn và hoàng đế bỆ hạ. Tóm lại hắn đối với Cơ Tuyết có hơi khác.”

“À.” Tư Không Thiên Lạc vẫn không vui.

“Nhưng hắn đối với cô, mới thật sự là khác.” Diệp Nhược Y trở lại sảnh chính. Tư Không Thiên Lạc ngây ra tại chỗ, lẩm bẩm: “Ta cũng... khác ư?”

“Cô nương, Cơ Tuyết cô nương đâu?” Mộc Xuân Phong được Lôi Vô Kiệt đỡ về.

Tư Không Thiên Lạc quay sang hỏi hắn: “Mộc công tử, vị Cơ Tuyết cô nương này đẹp đến vậy sao?”

Mộc Xuân Phong gật đầu: “Nữ tử trên thế gian này, ta chưa từng thấy có ai đẹp hơn cô ấy. Người đẹp ngoảnh đầu giữa chúng nhân, bỗng thấy nữ

nhân trên thế gian như bụi đất.”

“Bụi đất?” Tư Không Thiên Lạc xiết chặt trường thương. “Bụi đất!” Mộc Xuân Phong đáp rất khí phách.

Tư Không Thiên Lạc vung tay lên, lại đánh văng Mộc Xuân Phong ra ngoài. Lôi Vô Kiệt thở dài, đành buông tay bỏ mặc: “Ta không biết nhiều thơ như ngươi, ta chỉ biết một câu. Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt thì không thể sống!”

Tiêu Sắt trở lại sảnh chính, hỏi Cơ Tuyết: “Lần này ngươi đột nhiên tới, chẳng lẽ có tin về vật kia?”

Cơ Tuyết gật đầu: “Đúng là có tin tức, nhưng ta chỉ có thể nói tin này cho một mình ngươi.”

Diệp Nhược Y và Tiêu Sắt nhìn nhau, Tư Không Thiên Lạc bất mãn nói: “Ta cũng không được nghe?”

Cơ Tuyết vẫn khăng khăng: “Đúng.”

Diệp Nhược Y thở dài: “Cho ta một lý do.”

Cơ Tuyết nhìn Tiêu Sắt: “Chắc phụ thân ta đã dạy ngươi, tin tức quan trọng nhất chỉ nên cho người cần phải biết. Tin tức này, chỉ nên để ngươi biết, ta biết.”

Tiêu Sắt còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Nhược Y đã mở miệng trước: “Được.”

Cơ Tuyết gật đầu: “Ngươi rất tốt, may là bên cạnh Tiêu Sắt còn có một người đáng tin. Có điều, chỗ ta có một tin mà mọi người đều được biết.

Không chỉ các ngươi, toàn bộ thiên hạ sẽ nhanh chóng biết thôi.” Cô phất ống tay áo, đã lấy ra một cuộn sách.

Lóng lánh ánh kim.

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây là Kim Bảng?” Giang hồ phong ba tĩnh, Kim Bảng luận võ danh.

Lần trước Kim Bảng được công bố, bọn họ lại đang trên biển nên bỏ lỡ mất. Lần công bố Kim Bảng này, rốt cuộc bọn họ cũng được tự mắt chứng kiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.