Chương trước
Chương sau
“Ta có một sư phụ tên là Tạ Thất Đao, bởi ông ấy giết người chỉ dùng bảy đao.” Đao của Tạ Cựu Thành đột nhiên đảo một cái, cắt rách ống tay áo của Độc Cô Cô Độc. “Ta không bằng sư phụ nhưng cũng muốn học theo sư

phụ. Ta cho các ngươi cơ hội bảy đao, sau bảy đao, nếu các ngươi không chết, ta nhận thua.”

“Ngươi đi chết đi!” Hồ Đản trong tình thế cấp bách lại giơ đao lên đâm vào mắt Tạ Cựu Thành, một người có luyỆn công phu ngoại gia tốt hơn nữa, ánh mắt vĩnh viễn không luyỆn được tới đao thương bất nhập!

“Rất thông minh, ban cho ngươi đao thứ hai!” Tạ Cựu Thành lui lại phía sau, đao thứ hai lại chém xuống đầu.

Khoảnh khắc đó tất cả dũng khí của Hồ Đản đều sụp đổ, hắn chưa từng thấy chiêu đao nào bá đạo như vậy bao giờ. Khi Tạ Cựu Thành giơ đao lên,

hắn đã như thấy hình ảnh đầu mình lăn xuống đất. Hai chân hắn mềm nhũn, suýt nữa ngã quy xuống đất.

“Hồ Đản!” Một tiếng gầm vang lên, lúc này Hồ Đản mới khôi phục tinh thần. Chỉ thấy Độc Cô Cô Độc lướt qua Tạ Cựu Thành, nắm lấy ống tay áo của Hồ Đản rồi nhanh chóng lùi lại phía sau. hắn múa ống tay áo, lại quấn lấy trường đao của Tạ Cựu Thành.

"Đao thứ ba!" “Đao thứ tư!”

Ống tay áo của Độc Cô Cô Độc đã tan nát hết, mảnh vụn bay lả tả. Tạ Cựu Thành đột nhiên thu đao đứng thẳng, sau đó chậm rãi giơ đao lên chặn sau đầu mình.

Một mũi tên chạm vào lưỡi đao, lập tức bị chém thành hai nửa. Tạ Cựu Thành xoay người, hất mũi tên xuống đất: “Đao thứ năm!”

Ngũ Ngốc Ngốc buông cung tên xuống, hai tay hơi run rẩy.

Đây là sát cục do bọn họ bố trí, bất luận Hồ Đản hay Độc Cô Cô Độc đều là mồi nhử, còn Ngũ Ngốc Ngốc nấp trên mái hiên mới là sát chiêu cuối cùng.

Cô giỏi bắn cung tên, cách xa trăm bước vẫn có thể bắn trúng mắt kẻ khác.

Nhưng đối mặt với cao thủ chỉ một đao đã giết chết Cửu Cửu Đạo, cung tên của cô không có cơ hội. Vì vậy Hồ Đản và Độc Cô Cô Độc sáng tạo ra cơ hội cho cô, khi Tạ Cựu Thành chiếm thế thượng phong, từ từ áp đỏ, cho rằng bọn họ không còn sức đánh trả, đó là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Nhưng sát thủ chân chính vĩnh viễn không có thời khắc nào buông lỏng.

Tạ Cựu Thành ngẩng đầu, nhìn Ngũ Ngốc Ngốc trên mái hiên, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ngươi quá coi thường ta.”

Nụ cười mang vẻ ấm áp, nhưng Ngũ Ngốc Ngốc lại như bị sét đánh trúng, ngây ra tại chỗ không nhúc nhích.

“Chạy đi!” Độc Cô Cô Độc gầm lên một tiếng.

Hai chân Ngũ Ngốc Ngốc vẫn đang run rẩy, cô căm hận nỗi sợ của mình, khó khăn lắm mới giơ được cung tên lên: “Ta muốn... giết ngươi! Trả thù cho Cửu ca!”

“Đao thứ sáu, cho ngươi.” Tạ Cựu Thành tung người nhảy lên, lao thẳng về phía mái hiên.

Độc Cô Cô Độc vội vàng tung người định đuổi theo, nhưng chỉ cảm thấy trước ngực đau nhói. Hắn cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện trên người mình đã đầm đìa máu tươi.

“Cửu ca!” Ngũ Ngốc Ngốc gầm lên một tiếng, đột nhiên giơ cung tên lên, kéo căng.

Một mũi tên lại xé gió bắn tới.

Tạ Cựu Thành lại chém một đao, dễ dàng chặt đứt mũi tên, nhưng thế đao vẫn không giảm, ép thẳng về phía Ngũ Ngốc Ngốc.

Trước mặt lực lượng tuyỆt đối, chút dũng khí do tinh thần đem lại cũng chẳng thay đổi được gì.

Thế nhưng Tạ Cựu Thành đột nhiên dừng lại. Sau đó lui ngay về phía sau!

Lại lui!

Lui tiếp!

Vì có một kiếm từ phía tây đâm tới. Một bộ áo đỏ xé gió bay tới!

Một kiếm này hóa giải tất cả đao thế của Tạ Cựu Thành.

Lôi Vô Kiệt hiện thân trên mái hiên, vỗ vai Ngũ Ngốc Ngốc một cái: “Đừng sợ.”

“Lôi huynh đỆ.” Độc Cô Cô Độc kinh ngạc, chẳng trách mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy có người lén lút theo sau mình.

Lôi Vô Kiệt mỉm cười, nhảy tới bên cạnh hắn: “Tiêu Sắt nói Thiên Khải Tứ Thiếu trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn sẽ không ngồi yên bỏ mặc, quả nhiên hắn đoán không sai.”

“Trọng tình trọng nghĩa? Ngay mối thù của huynh đỆ mình còn chẳng báo được?” Độc Cô Cô Độc cười khổ.

“Nếu chúng ta không tới Thiên Khải, Ám Hà cũng chẳng tới theo. Nếu Cửu ca không tra tin giúp chúng ta, bọn chúng cũng chẳng để mắt tới hắn.

Nói tới nói lui, dẫu sao chuyỆn này cũng liên quan tới chúng ta.” Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Thù này, để chúng ta báo mới đúng.”

Tạ Cựu Thành nhìn kiếm trong tay Lôi Vô Kiệt, trầm giọng nói: “Kiếm tốt, kiếm thuật hay!”

Lôi Vô Kiệt quay sang nhìn hắn: “Ta tên Lôi Vô Kiệt.”

“Từng nghe tên này. Nhưng ngươi mạnh hơn so với Tô Mộ Vũ đã nói, ngươi còn rất trẻ, có võ công như vậy đã là rất giỏi.” Tạ Cựu Thành gật đầu nói.

Từ nhỏ Lôi Vô Kiệt đã có thiên phú kinh người, khi mười bảy tuổi bước chân vào giang hồ đã là cao thủ thiếu niên tài năng xuất chúng trong Lôi gia bảo, nhưng lúc đó hắn vẫn kém cảnh giới Kim Cương Phàm Cảnh một chút. Mãi tới khi bước chân vào giang hồ, tới Tuyết NguyỆt thành chưa được ba tháng mới vào Kim Cương Phàm Cảnh. Sau đó lại trải qua từng trận chém giết, đi vào Kiếm Tâm trủng nhận được Kiếm Tâm quyết mới vào Tự Tại Địa Cảnh. Tiếp nữa, hắn ra biển du lịch một phen rồi bế quan, mới đạp bước chân vững vàng lên cảnh giới Tiêu Dao Thiên Cảnh.

Áo đỏ bây giờ tuy nụ cười không đổi, nhưng không còn là thiếu niên tuy nhiệt huyết đầy mình mà lúc nào cũng phải chịu đòn ngày trước.

Đúng như lời Tạ Cựu Thành vừa nói, bây giờ hắn còn rất trẻ tuổi nhưng đã rất tài giỏi. rất nhiều tông sư trong võ lâm bỏ cả đời cũng không cách nào đạt tới thành tựu như vậy; còn Lôi Vô Kiệt mới mười tám tuổi.

Lôi Vô Kiệt đối mặt với Tạ Cựu Thành vừa cất lời khen ngợi mình, thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Ngươi nói sư phụ ngươi là Tạ Thất Đao?”

“Đúng. Ông ấy bị đồng bọn của ngươi giết.” Tạ Cựu Thành gật đầu: “Đao pháp của sư phụ ta cao hơn ta, nhưng dù sao ông ấy cũng đã già.”

“Ta vẫn luôn thấy đáng tiếc, lúc đó nếu ta mạnh hơn một chút, hắn đã không cần ra tay.” Lôi Vô Kiệt nhìn kiếm trong tay: “Cửu gia là người tốt, ngươi không nên giết hắn.”

Tạ Cựu Thành cười nói: “Trong lòng ta, sư phụ ta Tạ Thất Đao cũng là người tốt.”

“Tiêu Sắt nói đúng, Ám Hà đáng sợ là vì bọn chúng sống trong pháp tắc của riêng mình.” Lôi Vô Kiệt giơ kiếm, nhẹ giọng nói: “Nhập Kiếm Tâm!”

Kiếm Tâm quyết.

Tâm và kiếm hợp hai làm một, lòng có ý, kiếm hành động. Lý Tâm NguyỆt từng dưỡng kiếm bảy ngày, xuất một kiếm đã đánh bại vài chục cao thủ

bên ngoài phủ, ép thẳng tới thiên tử, đối mặt với Ngũ Đại Tổng Quản liên thủ vẫn không rơi xuống hạ phong.

Có một hôm Cửu Cửu Đạo đùa với Lôi Vô Kiệt: “Trong bình thư luôn nói, trong tay không có kiếm, trong tâm có kiếm mới là cảnh giới tối cao, có đúng không?”

Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói: “Trong tay không có kiếm, trong tâm có kiếm, đó là lừa đảo. Trong tay không kiếm, đối phương có kiếm, đối phương chém ngươi một nhát là toi. Trong tâm có nhiều kiếm nữa cũng chết.

Ngươi xem, năm xưa Côn Lôn Kiếm Tiên là thiên hạ đỆ nhất, kiếm thuật còn được tôn là thiên cổ đỆ nhất kiếm, chẳng phải vẫn có kiếm à? Không những có, mà còn có hai thanh.”

Cửu Cửu Đạo vẻ mặt thất vọng: “Mấy lời trong bình thư không đáng tin tới vậy cơ à? Nghe bảo đó mới là cảnh giới tối cao, ta chưa động thủ ngươi đã ngã xuống. Vậy thế nào là Tâm kiếm?”

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút: “Ta nói không rõ được. Có cơ hội khiến ngươi tận mắt nhìn thử.”

“Xem cho kỹ! Cửu gia!” Lôi Vô Kiệt rút kiếm gầm lên: “Đây là Kiếm Tâm quyết!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.