“Tuyết thật lớn. Bao năm rồi không thấy tuyết lớn như vậy.” Nam tử áo đen cầm dù ngửa đầu lên nhìn bầu trời.
“Chỉ có đám người phía nam các người mới che dù trong trời mưa.” Một người cao lớn cõng đao đứng bên cạnh hắn phủi nhẹ tuyết rơi trên bả vai:
“Tuyết của phía bắc không như phía nam, rơi xuống đất là tan, không cần che dù.”
Nam tử áo đen vẫn cầm dù, lắc đầu một cái: “Quen rồi.”
Gã cao lớn cõng đao cười vài tiếng, khoanh hai tay trước ngực: “Nói đến chuyỆn này thì ta cũng từng là người miền nam, có điều ở Thiên Khải thành đã nhiều năm, dần dần coi mình thành người miền bắc.”
“Đao trong tay có cùn không? Ngươi từng là đỆ tử mà Tạ gia mong đợi nhất.” Nam tử áo đen cúi đầu, quay sang nhìn hắn.
Gã cao lớn vẫn toét miệng cười, tuy hắn không còn trẻ nhưng lúc mỉm cười vẫn như một thiếu niên: “Trị an trong Thiên Khải thành rất tốt, đã rất lâu rồi ta không dùng đao.”
“Có dùng hay không dùng cũng chẳng sao, chỉ cần không quên mài đao, đao sẽ không cùn.” Nam tử áo đen giơ tay, ngắm những bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay: “Đúng là không giống tuyết miền nam.” Nam tử áo đen đột nhiên nắm chặt tay, rồi lại mở ra, bỗng thu dù lại. Hắn vung tay lên, rút từ trong cây dù ra một lưỡi kiếm nhỏ, đâm thẳng về phía gã cao lớn cầm đao.
Chỉ trong chớp mắt, gió tuyết nhiễu loạn.
Gã cao lớn híp mắt lại, trường đao che trước mặt, chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719838/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.