Chương trước
Chương sau
Thân hình Tề Thiên Trần bị lực lượng trùng kích của Bát Quái Tâm Môn làm cho nhấp nháy, như lúc nào cũng có thể tan mất. Cho tới khi một quyền từ tây tới.
“Phá!” Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng, lực lượng bát quái bị hắn đánh tan, hắn thở hổn hển nói: “Quốc sư phải ráng chống đỡ, một mình ta không đối phó được con quái vật này đâu.”
Thân hình Tề Thiên Trần lại rõ ràng, hắn mỉm cười thản nhiên nói: “Xem ra chỉ có thể hợp lực với Bách Lý thành chủ rồi.”
“Có đánh thắng được không?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Còn thiếu một người.” Tề Thiên Trần than thở.
“Ai?” Bách Lý Đông Quân không hiểu.
“Một vị kim cương Phật môn.” Tề Thiên Trần nhìn Mạc Y lơ lửng dáng vẻ tuyệt thế kia. “Phật Đạo Nho tam giáo, lão đạo ta là đạo trưởng, Bách Lý huynh là tông sư nho giáo, chỉ thiếu một vị kim cương. Hợp lực tam giáo mới có thể tấn áp lực lượng quỷ tiên này.”
“Ta chỉ là một võ giả, làm sao xứng với mấy chữ tông sư nho giáo. Người ngươi nói là tên thư sinh thối Tạ Tuyên mới đúng.” Bách Lý Đông Quân gãi đầu.
“Sư phụ của Bách Lý thành chủ là Lý Trường Sinh. Năm xưa Lý Trường Sinh là tiên sinh tế tửu của học cung, đại nho thời tiền triều. Thành chủ đừng khiêm tốn.” Tề Thiên Trần nói.
Bách Lý Đông Quân thở dài: “Cho dù thế vẫn thiếu mất một người. Cho nên, liều mạng thôi.”
“Cơ hội quá nhỏ.” Tề Thiên Trần lắc đầu.
“Năm xưa khi ta một mình khiêu chiến Diệp Đỉnh Chi, toàn thiên hạ ai cũng cảm thấy cơ hội của ta quá nhỏ.” Bách Lý Đông Quân lạnh nhạt đáp.
“Được!” Tề Thiên Trần gật đầu, đột nhiên giơ tay, nhanh chóng vẽ một phù triện trên không trung. Một ảo ảnh sư tử khổng lồ hiện ra: “Để ta mở đường cho Bách Lý thành chủ!”
Thái Ất Sư Tử quyết.
Tề Thiên Trần và ảo ảnh sư tử cùng lao về phía Mạc Y.
Bách Lý Đông Quân nhắm hai mắt lại.
Năm xưa hắn thắng Diệp Đỉnh Chi nửa chưởng, dùng võ công gì? Thiên hạ vẫn luôn suy đoán, có người nói hắn dùng quyền pháp nổi tiếng của mình Hải Vận, có người nói hắn dùng Tích Thủy Thành Uyên, dùng thế nước tiêu hao hết sức lực của Diệp Đỉnh Chi; còn có người nói hắn học võ công tà môn Huyết Y quyết, tiêu hao tuổi thọ để cưỡng ép tăng lên cảnh giới Thần Du Huyền Cảnh nửa khắc, cuối cùng thắng được Diệp Đỉnh Chi.
Nhưng bây giờ chỉ có Bách Lý Đông Quân biết lúc trước mình dùng võ công gì.
Hắn tung người lên, theo sát Tề Thiên Trần.
“Đây là võ công gì?” Lôi Vô Kiệt lấy làm khó hiểu, Bách Lý Đông Quân hai tay trống không, thứ hắn thi triển không phải quyền pháp thì là chưởng pháp, nhưng nào có quyền pháp hay chưởng pháp nào không muốn sống tới vậy?
“Chưa từng thấy sư phụ dùng quyền pháp này.” Đường Liên cũng nghi hoặc.
“Đây không phải quyền pháp mà là kiếm thuật.” Ánh mắt Tiêu Sắt như bừng cháy.
Dùng chân làm chuôi kiếm, thân là thân kiếm, quyền làm đầu kiếm, ngón tay làm mũi kiếm.
Lấy người làm kiếm.
Tuy trong tay không cầm kiếm nhưng là kiếm thuật nguy hiểm nhất thế gian!
Bị hai vị cường giả Thần Du Huyền Cảnh vây công, Mạc Y mạnh như vậy nhưng cũng không thể ung dung thoải mái như lúc ban đầu. Hắn cau mày, trong thời gian ngắn chỉ có đường chống đỡ.
“Chết tiệt, trận chiến đỉnh cao như vậy mà ta chỉ có thể đứng nhìn.” Lôi Vô Kiệt tức giận nói.
Đường Liên lắc đầu: “Trận đánh này, trừ phi là cường giả Tiêu Dao Thiên Cảnh, nếu không không thể tham gia vào.”
“Tiêu Dao Thiên Cảnh ư?” Lôi Vô Kiệt đứng dậy.
“Ngươi điên rồi à?” Tiêu Sắt lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Thân thể ngươi còn chưa thể chịu được Tiêu Dao Thiên Cảnh, nếu cưỡng ép phá cảnh lần nữa, có thể ngươi sẽ chết.”
“Vừa rồi ngươi cũng nghe rồi mà.” Giọng nói của Lôi Vô Kiệt đầy bình tĩnh hiếm thấy: “Ý của quốc sư là, Phật Đạo Nho tam giáo hợp lực là có thể đánh bại Mạc Y. Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có hai người, còn thiếu một vị kim cương của Phật môn. Ngươi quên, ta từng học một bộ quyền, đến giờ vẫn nghe theo lời người kia, mỗi ngày đánh một lượt.”
“Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông.” Tiêu Sắt rất nghiêm túc đọc cái tên này, tuy rất có thể cái tên này là do Vô Tâm bịa ra.
Tư Không Thiên Lạc nhỏ giọng ngắt lời hai người. “Đáng ra ta không nên nói, nhưng sao ta cứ cảm thấy tên của môn võ công này có vẻ không đáng tin cậy?”
Đúng vậy một khi trong tên võ công có chữ vô địch, võ công đã cách vô địch rất xa.
Lôi Vô Kiệt đứng dậy, ánh mắt lập tức đỏ bừng, hắn không rút Tâm kiếm mà tay không đi lên phía trước.
Áo đỏ phất phới trên người, chân khí dâng trào như ngọn lửa.
Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Nhược Y vẫn bị mắc kẹt trên đỉnh các, lẩm bẩm: “Nếu ta chết nhưng chúng ta thắng. Nhớ nói với Diệp Nhược Y, là ta cứu nàng.”
"Còn gì nữa không?" Tiêu Sắt hỏi.
“Tối nay ánh trăng rất đẹp.” Lôi Vô Kiệt quay sang tung người nhảy lên.
Bên trên, sau khi đỡ được ba lần hợp lực vây công bá đạo của Tề Thiên Trần và Bách Lý Đông Quân, Mạc Y đã lại chiếm ưu thế. Mặc dù lấy một chọi hai nhưng sức lực của Mạc Y như cuồn cuộn không bao giờ dứt, không thấy có dấu hiệu mệt mỏi. Thế nhưng Bách Lý Đông Quân đã sức cùng lực kiệt, ngay cả thân hình Tề Thiên Trần thần du đến đây cũng dần dần mơ hồ.
Lúc này, một nắm đấm đánh tới.
Cả Bách Lý Đông Quân và Tề Thiên Trần đều không nhận ra nắm đấm này xuất hiện, nhưng một khắc sau trong lòng họ cùng vui mừng.
Vì trong nắm đấm đó là công pháp Phật môn chính tông.
Quyền thứ nhất đánh ra, hết sức chất phác. Dưới Thiếu Lâm Tự, ba đồng một quyển, trẻ con chín tuổi cũng biết đánh, Đại La Hán quyền.
Quyền thứ hai đánh ra lại đột nhiên hóa thành mười hai luồng quyền phong, có mềm mại, có bá đạo, có mờ ảo, có tàn nhẫn... Đồng loạt đánh về phía Mạc Y.
Đây là Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông chân chính.
“Được lắm, một vị tiểu kim cương.” Tề Thiên Trần thở dài nói, đồng thời vung chưởng.
Bách Lý Đông Quân cũng mỉm cười, xuất quyền đánh ra.
Tam giáo hợp uy thực sự.
Ống tay áo bên phải của Mạc Y bị đánh nát bấy, hắn búng song chỉ, thân thể lui lại phía sau, hạ xuống trên đỉnh các.
Tề Thiên Trần, Bách Lý Đông Quân, Lôi Vô Kiệt đồng thời hạ xuống đất.
“Tốt quá, xem ra có thể rồi!”
Bách Lý Đông Quân vỗ vai Lôi Vô Kiệt một cái: “Thằng nhóc không tệ, lúc trước mời ngươi uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt chẳng uổng. Không ngờ ngươi còn biết võ công Phật môn tuyệt diệu như vậy.”
Lôi Vô Kiệt lại không trả lời hắn. Hiện giờ Lôi Vô Kiệt cưỡng ép chống đỡ cảnh giới Tiêu Dao Thiên Cảnh đang lung lay muốn đổ, chỉ cần hắn tiết một hơi ra sẽ lập tức choáng váng. Hắn gồng gắp thịt toàn thân, cố gắng giữ chút sức lực cuối cùng.
Tề Thiên Trần nhìn Mạc Y trên đỉnh các, cười nói: “E rằng vị tiểu huynh đệ này không chống đỡ được bao lâu, nhưng ít nhất bây giờ cũng có thêm vài phần hy vọng. Lão đạo còn chờ được khoảng nửa nén hương nữa. Bách Lý thành chủ thì sao?”
Bách Lý Đông Quân nhún vai một cái: “Đánh tiếp nửa nén hương nữa, chắc sẽ sức cùng lực kiệt mà chết.”
Mạc Y lần đầu trọng thương, lúc này đang ngồi trên đỉnh các, nhưng gương mặt không chút biểu tình, chỉ nhìn về phương xa.
“Hắn đang nhìn gì vậy?” Tư Không Thiên Lạc không hiểu quay đầu theo.
Chỉ thấy trên biển, trăng sáng đã lên.
“Không tốt.” Tề Thiên Trần than thở.
Bách Lý Đông Quân cũng lắc đầu một cái: “Đúng là không tốt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.