“Sư phụ, con đã đứng đầu Lương Ngọc bảng năm năm liền rồi. Con có coi là nổi danh thiên hạ không?”
“Lương Ngọc bảng? Chẳng qua là thứ để khích lệ trẻ con mà thôi.”
“Vậy phải làm thế nào mới là nổi danh thiên hạ?”
“Nổi danh thiên hạ phải là có một không hai trong thiên hạ. Phải vào Quan Tuyệt bảng mới được.”
“Quan Tuyệt bảng? Được, vậy thì vào bảng.”
“Con mới hai mươi hai tuổi đã nghĩ tới chuyện vào Quan Tuyệt bảng rồi à?”
“Khi con vừa rời thành Càn Đông, bọn họ đâu có nghĩ con có thể đứng đầu Lương Ngọc bảng.”
“Không hổ là đệ tử của Lý Trường Sinh ta, có chí khí.”
“Không phải con có chí khí, con chỉ kể lại với sư phụ một việc mà thôi. Cái thứ chí khí này không có tác dụng gì, cứ làm là được.”
Đó là mùa đẹp nhất ở Tuyết Nguyệt thành, hoa sơn trà đầy trời, Bách Lý Đông Quân và sư phụ hắn Lý Trường Sinh đứng trên tường thành nhìn khung cảnh hưng thịnh bên dưới, thản nhiên trò chuyện. Cho tới khi sứ giả Bách Hiểu đường đội nón lá cưỡi con ngựa màu đỏ thẫm chậm rãi đi về phía Tuyết Nguyệt thành.
Giang hồ phong ba tĩnh, Kim Bảng luận võ danh.
“Ngôi đầu bảng lần thứ sáu của con sắp tới rồi, xem như một giai thoại.”
“Chỉ là giai thoại mà thôi.”
Tất cả các đệ tử Tuyết Nguyệt thành chạy ra như ong vỡ tổ, lúc trước Tuyết Nguyệt thành chỉ là một tòa thành có cái tên rất phong nhã mà thôi, tuy có vài vị võ giả truyền thuyết trấn thủ nhưng không cách nào sánh vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/1369449/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.