Chương trước
Chương sau
“Dừng tay.” Nam tử áo xám quát lớn.
Hắn là phụ tá của Xích Vương Tiêu Vũ, nhưng hắn không dám treo cờ hoàng tộc họ Tiêu trong vùng biển sâu này, thậm chí không dám nói thân phận thật sự của mình cho người khác biết. Bên phía thuyền quan Quốc Thông phủ chắc chắn cũng như vậy. Hai vị vương gia nắm thực quyền tại Bắc Ly còn không dám gióng trống khua chiêng như vậy, thế thì kẻ tới là ai trong hoàng tộc?
“Là thuyền Vũ Linh của Đông Cập Hải Thị phủ.” Hàn Thừa Chí cũng thu đao, đừng nói trên thuyền kia đang treo cờ Thần Điểu Đại Phong của hoàng tộc họ Tiêu, cho dù chỉ là Đông Cập Hải Thị phủ, hắn cũng không thể đắc tội. Đó là người thống trị thật sự của toàn bộ vùng biển này, cho dù là hải quân châu phủ như bọn họ cũng phải nghe lệnh.
Nam tử áo xám vắt óc suy nghĩ nhưng không nghĩ ra rốt cuộc trên thuyền là hoàng tộc nào.
“Lại có thuyền tới tham gia náo nhiệt à?” Lôi Vô Kiệt nhíu mày một cái: “Còn là một chiếc thuyền lớn như vậy, e rằng không giải quyết được.”
Tiêu Sắt không nói gì, thần sắc hơi đổi.
Đường Liên nhìn ra chút manh mối: “Hình như không cùng một phe, hơn nữa những người đối diện có vẻ khá e ngại chiếc thuyền này.”
Mộc Xuân Phong nhìn Điền Mạc Chi một cái, Điền Mạc Chi lạnh nhạt nói: “Là thuyền của Đông Cập Hải Thị phủ.”
“Hải Thị phủ cũng ra tay với chúng ta à?” Mộc Xuân Phong lạnh nhạt nói.
Điền Mạc Chi không lắc đầu, cũng không gật đầu, chỉ nói: “Hàng năm, một nửa ngân lượng bổng lộc của Hải Thị phủ là tới từ Thanh Châu.”
Chiếc thuyền dài tuyết tùng tên là Vũ Linh kia càng ngày càng gần. Mộc Xuân Phong tò mò nhìn quanh: “Không biết vị nào trong hoàng tộc đích thân tới? Sau loạn bát vương, phần lớn huynh đệ của Minh Đức Đế bị đuổi khỏi Thiên Khải, phái tới đất phong, hàng năm chỉ khi đại điển tế thiên mới được nhận lệnh vào Thiên Khải. Muốn rời khỏi đất phong của bản thân cần bảo báo cho Thiên Khải, được thánh chỉ ngự duyệt, nhưng bao năm qua có vị vương gia nào dám báo cáo đâu. Còn hoàng tộc ở Thiên Khải thành, người có thể điều động Hải Thị phủ cũng chỉ có Bạch Vương và Xích Vương.”
“Hai chiếc thuyền đối diện là do Bạch Vương và Xích Vương phái tới.” Tiêu Sắt nói.
Mộc Xuân Phong nhướn mày: “Chẳng lẽ là vị mỹ nam đệ nhất Thiên Khải, Kim Y Trường Đao Lan Nguyệt Hầu? Ta ngưỡng mộ tên tuổi vị hầu gia này đã lâu, nếu hôm nay được gặp.”
Cuối cùng bóng người trên thuyền Vũ Linh đã rõ dần. Trên thuyền Kim Thác, ngoại trừ Tiêu Sắt mặt không đổi sắc, những người khác đều giật mình.
Bọn họ biết người này.
Hơn nữa trước đây không lâu vừa gặp.
Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản, tổng quản chưởng kiếm, Cẩn Uy công công.
“Không ngờ lại là thái giám này.” Mộc Xuân Phong tặc lưỡi.
Không phải vị vương gia nào, cũng không phải vị hầu gia kia, thậm chí còn không phải họ Tiêu mà là một thái giám. Có điều là một trong những thái giám quyền thế nhất. Có điều mặc dù hắn không họ Tiêu nhưng hắn thật sự có tư cách giương cờ Thần Điểu Đại Phong, bởi vì thế nhân đều biết, Ngũ Đại Tổng Quản chỉ nghe lệnh một người, khi bọn họ rời khỏi Thiên Khải, hành động chỉ đại biểu cho ý chí của một người.
Minh Đức Đế, Tiêu Nhược Cẩn.
Cho nên lá cờ Thần Điểu Đại Phong này còn uy phong hơn bất cứ vị hầu gia, vương gia nào.
Bởi vì có là uy nghiêm của thiên tử.
Nam tử áo xám kinh ngạc: “Sao Cẩn Uy công công lại tới đây?”
Hàn Thừa Chí nhìn hắn: “Có lui không?”
Nam tử áo xám hơi do dự, vì sao Cẩn Uy công công lại xuất hiện ở nơi này? Xem ra vị hoàng đế bệ hạ ở Thiên Khải thành kia cũng biết chuyện này, hơn nữa còn thể hiện lập trường của mình trong chuyện này.
Cuối cùng thuyền Vũ Linh cũng tới bên cạnh thuyền Kim Thác, đi song song với nó. Tiêu Sắt nhìn Cẩn Uy công công đứng cách đó không xa, nói: “Công công vẫn không yên lòng, định tới đây bắt ta về à?”
Cẩn Uy công công lắc đầu nói: “Nếu vương gia đã tới nơi này, chuyện bắt vương gia về đã là vô nghĩa. Biển sâu mênh mông, dễ thấy nhất chính là chữ ‘chết’. Chắc chắn vương gia sẽ dùng chuyện này uy hiếp ta.”
Tiêu Sắt cười nói: “Công công thông minh.”
“Ý của bệ hạ là bắt ngươi về trước khi ngươi ra biển, đó là vì sợ ngươi mạo hiểm. Nhưng ngươi đã bước chân lên con đường nguy hiểm, Cẩn Uy bất tài, chỉ có thể quét dọn một số chướng ngại cho vương gia mà thôi.” Cẩn Uy công công rút thanh kiếm Uyên Nhãn ra.
“Chuẩn bị nỏ.” Bên cạnh Cẩn Uy công công là một vị tướng quân mặc áo giáp tinh xảo, hai mắt hắn khép hờ, mặt ủ mày chau nói.
Khoang thuyền ở giữa mở ba ô, ba cỗ nỏ nhắm ngay đối diện.
Ba cỗ nỏ Thiên Lang, đây là thuyền chiến của Đông Cập Hải Thị phủ.
“Có lùi không?” Hàn Thừa Chí hỏi lại lần nữa.
Một chiếc thuyền khác lén lút xuất hiện ở phía xa, mũi thuyền treo một lá cờ, trên cờ là hình chim ưng không dầu.
Tiêu Lăng Trần mặc y phục màu trắng, tắm gió phe phẩy quạt giấy, thản nhiên nói: “Xem ra ta xuất hiện là dư thừa rồi.”
“Dám trắng trợn treo cờ Thần Điểu Đại Phong trên mũi thuyền như vậy, còn vận dụng chiến thuyền của Đông Cập Hải Thị phủ. Xem ra là ý của Minh Đức Đế.” Vương Phách Xuyên đứng bên cạnh nói.
“Minh Đức Đế có vẻ yêu thương đứa con trai này nhỉ.” Tiêu Lăng Trần phất tay: “Chúng ta đi thôi.”
Vương Phách Xuyên gật đầu một cái, cao giọng quát: “Trở về.”
“Có lùi không?” Đây là lần thứ ba Hàn Thừa Chí hỏi câu này.
Nam tử áo xám vẫn không đáp, hắn đang nghĩ đến chuyện giết người trước mặt sẽ đắc tội với Minh Đức Đế, chuyện này có đáng giá không.
“Đừng nghĩ nữa.” Hàn Thừa Chí nhìn thấu tâm tư của hắn: “Nếu Đông Cập Hải Thị phủ đã tới, như vậy chắc chắn ngươi không thể giết chết hắn được.”
Cuối cùng Tiêu Sắt nhìn Cẩn Uy công công một cái: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Thật ra ta nên đi cùng với vương gia.” Cẩn Uy công công thu thanh kiếm Uyên Nhãn lại: “Nhưng chắc vương gia sẽ không muốn.”
Mộc Xuân Phong nhìn Điền Mạc Chi một cái, Điền Mạc Chi phất tay: “Tiến lên hết tốc lực.”
Hai chiếc thuyền quan kia không lùi nhưng lại lặng lẽ nhường đường. Thuyền Kim Thác đi xuyên qua hai chiếc thuyền, tiến về phía trước. Thuyền Vũ Linh của Đông Cập Hải Thị phủ không lùi lại, khoang thuyền vẫn mở, ba cỗ nỏ Thiên Lang trong đó lấp loáng ánh sáng lạnh.
Vị tướng quân mặt mày ủ rột trên thuyền, hai mí mắt vẫn lờ đờ: “Đây là con trai mà hoàng đế bệ hạ coi trọng nhất à?”
Cẩn Uy công công nhìn về phái xa: “Trước đây thì đúng.”
“Có lẽ sau khi về cũng vậy.”
Trên thuyền Kim Thác, Tiêu Sắt khoanh tay sau lưng, nhìn bầu trời, im lặng không nói gì, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Phụ hoàng đối xử với ta rất tốt.”
“Thế nhưng chuyện ngươi muốn tra xét lại vi phạm ý chí của Minh Đức Đế. Ngươi muốn chứng minh phụ hoàng ngươi đã sai.” Đường Liên chậm rãi nói.
“Ai cũng có chuyện sai lầm, cho dù là phụ hoàng cũng vậy.” Tiêu Sắt đáp.
“Nếu ông ấy làm sai thật thì sao?” Đường Liên hỏi.
“Vì sao ông ấy lại làm sai như vậy? Ai khiến ông ấy làm sai như vậy? Sao người đó lại khiến phụ hoàng làm chuyện sai lầm đó?” Tiêu Sắt dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: “Ta hiểu rõ về phụ hoàng, cũng hiểu rõ về Lang Gia Vương thúc, cái sai này quá bất hợp lý. Ta nghĩ có lẽ có người đứng sau lưng khiến phụ hoàng không thể không ra quyết định như vậy.”
“Ta muốn tìm ra người đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.